BỖNG THẤY MÌNH
CÒN NẮNG
Khi đi qua bóng
tối
Em thấy yêu ngày
hơn
Qua cơn mưa giận
hờn
Lại thấy mình
càng nắng
Giữa ngày đông lạnh
cóng
Yêu hơi ấm ngày
hè
Hết mộng mị cơn
mê
Càng quý mình đã
tỉnh
Đã hết thời bướng
bỉnh
Để hờn dỗi ngây
ngô
Đã hết những dại
khờ
Để nép vào lòng
mẹ
Em giờ đâu còn
trẻ
Mấy nếp gấp cuộc
đời
Qua mấy đoạn
chơi vơi
Cũng ngả nghiêng
xứ lạ
Rồi đều qua tất
cả
Rồi tự đứng vững
mình
Rồi em vẫn đẹp
xinh
Vẫn yêu đời đến
lạ....
Vũ Phong
SL 27.2.2017
Nhận xét
Đăng nhận xét