Sao lại...?

Sao lại là em, là anh?
Sao lại là chúng ta mà không phải những người nào khác
Sao không phải không bao giờ mà lại đúng bây giờ phai nhạt
Khi đã gặp rồi yêu?
Đừng bắt em hóa những buổi chiều
Hóa những đám mây chợt hiểu được mình sinh ra đơn độc
Không kịp chờ thành mưa mà được một lần bật khóc
Tự thấy đời mình thành lẽ bơ vơ...

Sao lại là bây giờ
Sao không thể là mãi mãi
Đừng bắt em thành cánh đồng hoa dại
Trống toác lòng mình hoang hoải đợi bình yên?
Cô gái nào cũng muốn mình có được niềm tin
Còn anh tặng em những ngã đường nhìn nhau ngơ ngác
Sao lại là bây giờ mà không phải là lúc khác
Để chọn rời xa?
Em đã hi vọng món quà của anh là những mùa xanh
Là những bình minh trên nhành cỏ biếc
Em đã hi vọng anh có lần nuối tiếc
Vì đã chọn buông tay!
(P2T)
Nguồn: Gom nắng cho anh

Nhận xét