CHUYỆN CHÚNG MÌNH


Chuyện chúng mình, một câu chuyện mong manh
Như lá rét run rời cây ngày trở gió
Như sương long lanh vội vàng tan dưới cỏ 
Như vạt nắng kia yếu ớt rớt bên thềm
Chuyện chúng mình, một câu chuyện không tên
Câu thơ đứt nhịp vội vàng buông dấu chấm
Trời không mưa bão lòng vẫn vang dậy sấm
Buồn - thì biết ngày nào nguôi


Chuyện chúng mình, chuyện chẳng đầu chẳng đuôi
Có bắt đầu đâu mà ngỏ lời kết thúc
Sông bao ngắn dài mà lòng người lắm khúc
Viện cớ chia tay cứ đổ lỗi cho trời
Trách cứ đời là bể khổ đấy thôi
Ta như cá một đời gắng vùng vẫy
Giữa trăm chiều ác độc hết cựa quậy
Cá khóc mặn sông nào có hết đau lòng
Ở nơi đây làm gì có gàu sòng
Để em tát cạn những vương mang còn sót
Nắm tay em lòng anh có đắng đót
Đã nắm được rồi không giữ được tại sao ?

- Chúc Anh -
Khoảnh khắc nhớ

Nhận xét