Giá có người hiểu mình nhiều một chút

Giá có người hiểu mình nhiều một chút
Từ những câu mình hay nói mỗi ngày
Từ câu chuyện mà hôm nay mình kể
Từ quá khứ chưa ngủ vùi khiến khóe mắt mình cay.

Giá có người cho mình mượn tấm lưng
Quay mặt đi và nghe mình than thở
Không cần là người dành cho mình thương nhớ
Cũng không cần nói sẽ mãi ở bên.

Giá có người thắp cho mình cây nến
Trong giấc ngủ say cho đỡ sợ bóng đêm
Không còn nhỏ để trẻ con được nữa
Nhưng mình ghét cô đơn khi phố đã lên đèn.

Giá có người ở bên kia hạnh phúc
Vẫy cánh tay và chờ đợi mình về
Tiếp cho mình thật là nhiều động lực
Để bước đường không giá lạnh tái tê.

Giá có người nói mình có thể khóc
Chứ hôm nay mình rất muốn vỡ òa
Đời thì dài và niềm vui ngắn ngủi
Nên rất cần yếu đuối chút mà thôi!


Thúy Nhân
Viết cho mùa gió trở

Nhận xét