Thỉnh thoảng
muốn đi xa
Rời bỏ những
nơi đã thuộc về nỗi nhớ
Thành phố
Nơi mà ta
quen đến từng gót chân người.
Bỏ đi đến một
nơi
Không bạn bè
thân quen, không một người nhớ mặt
Một nơi sống
bằng niềm tin son sắt
Mình chỉ sống
đúng là mình thôi, mình không khác mọi người.
Một nơi
Mình không cần
cười và cho qua khi trong lòng mình có chuyện
Nơi niềm vui
không cần là bất biến
Nhưng nỗi
đau phải được ngủ đi sau câu hát dưới mặt trời.
Một nơi
Mình để kiểu
tóc mình yêu, đi đôi giày mình muốn xỏ
Một nơi, một
nơi nào đó
Mình không cần
kéo màn lên che giọt nắng cuối ngày.
Nơi mà mình
dù ở, dù đi
Cũng vẫn sẽ
vẹn nguyên là mình bé mọn
Là lá, là
cây, là mầm non trong buổi sớm
Vươn thẳng,
lớn lên dù bão tố có dội vào.
Một nơi dù
mình có ra sao
Mình vẫn sẽ ở
đây, không bao giờ ra đi nữa
Nơi mình
không cần tới đức tin hay bất kì một câu hứa
Vẫn rất đỗi bình
yên ngồi hát giữa dòng người.
Một nơi
Tìm và thấy
một tôi...
Cà Phê _viết
lách cùng những nỗi buồn
Nhận xét
Đăng nhận xét