Lòng đã trót thương kiệt cùng đến nỗi
Biết không là vui mà vẫn chẳng thể dừng
Đêm trở giấc ước mình không nhớ nữa
Mà ngã phía nào cũng mơ phải giấc phai phôi
Chỉ muốn mình dừng lại, chớ nổi trôi
Mong yên ấm cho đời bình yên mãi
Tiếc tuổi xuân mình cho những lần vụng dại
Yêu và đớn đau theo những tháng năm dài
Em viết câu thơ vội những lần trở giấc
Vạn dặm đường mây mong mỏi gửi cho người
Nhưng yêu dấu mãi là lời câm lặng
Chỉ trách mình đặt nặng một chữ tin
Đâu đó trong đời anh vẫn bình yên
Em nghĩ đến thấy buồn nhưng đã đủ
Miễn người mình thương không còn đau buồn nữa
Thì câu thơ yêu kia em nguyện giữ riêng mình
(P2T)
Nhận xét
Đăng nhận xét