Chênh vênh
Những cảm xúc cứ chôn sâu
Chẳng biết lúc nào là buồn, chỉ có thể cảm thấy mình mệt mỏi
Đôi khi tự hỏi
Mình đang cố gắng vì điều gì?
Nhiều lúc muốn ngoảnh mặt quay đi
Quên tất cả, mặc kệ ai là ai, mình là mình trước đã
Nhưng cứ để tâm, cứ thấy mình ngu ngơ đến lạ
Im lặng, chấp nhận những đúng sai chẳng thuộc về mình
Quên tất cả, mặc kệ ai là ai, mình là mình trước đã
Nhưng cứ để tâm, cứ thấy mình ngu ngơ đến lạ
Im lặng, chấp nhận những đúng sai chẳng thuộc về mình
Chỉ để chứng minh
Mình tốt hơn tất thảy
dù là chứng minh trong khờ dại
Rồi tổn thương nhận hết cho mình
Mình tốt hơn tất thảy
dù là chứng minh trong khờ dại
Rồi tổn thương nhận hết cho mình
Để lại một nốt lặng thinh
Trong dòng đời trôi đi hối hả
Nhận ra mình chẳng là ai cả
Chỉ là cá thể vô hình mặc kệ người khác nhớ quên
Chỉ là muốn khắc lên một cái tên
Muốn in sâu vào lòng ai đó một bóng hình để mà nhung nhớ
Thì ra cuối cùng mình là người nặng nợ
Tự đa đoan để nhận lại vô tình
Giả vờ rằng vẫn ổn giữa những chênh vênh
Để lại một bên lời quan tâm ân cần thăm hỏi
Có thể chỉ cần quay lưng là thốt ra câu từ chối
Nhưng lại gật đầu...
Để tiếp tục những chênh vênh
-Lam Dương-
Nhận xét
Đăng nhận xét