CHỈ CÒN NHỮNG MÙA NHỚ

CHỈ CÒN NHỮNG MÙA NHỚ

“Có một lần anh chẳng qua nữa, cứ thế xa... xa mãi nơi em, để những mùa nhuộm màu thương nhớ, phố xa xôi đã vãn người qua...”
Đi lang thang qua từng góc phố, âm hưởng ca khúc Chỉ còn những mùa nhớ ở đâu đó vang lên, từng lời ca ấy khiến những kỉ niệm tưởng đã phai nhòa bởi thời gian nay lại ùa về. Đã 10 năm rồi, mối tình đầu thơ dại của em.
Anh, đến với em nhẹ nhàng như một cơn gió, dịu mát và trong lành cho tới khi rời xa em, giờ đây chỉ còn lại bên em với những mùa thương nhớ cùng mùi hương nồng cỏ dại còn vương vấn trên những con đường quen thuộc đôi ta đã đi qua.
Anh và em, hai kẻ hoàn toàn trái ngược, chẳng biết sao ông trời trớ trêu lại sắp đặt để em gặp anh, để em yêu anh và để cho trái tim trinh nguyên thuở nào chẳng còn bình yên nữa.
Em nhớ khi ấy anh vẫn thường hỏi, tại sao em lại yêu một đứa như anh, em trả lời: “Vì anh hợp với em! Còn anh?”. Anh bảo chắc do tính cách anh ngỗ nghịch, ngang ngạnh, anh cần có ai đó dẫn lối anh đi đúng hướng, và em chính là người ấy.

Anh biết không? Có lẽ em mãi không bao giờ quên được những chiều tan học, em cùng anh đạp xe dưới tán rừng cao su lá đỏ này, hai ven đường đầy những hoa cúc dại vàng óng với những câu chuyện vô tận không ngớt. Những lúc ấy, em chỉ muốn còn đường kia dài hơn để em được bên anh thêm chút nữa.
Em vẫn nhớ anh rất thích vuốt ve mái tóc dài của em. Anh từng nói anh thích con gái để tóc dài, với anh những nữ sinh tóc dài trong bộ áo dài trắng thướt tha là đẹp nhất. Em chỉ mỉm cười không nói.
Có một lần em thủ thỉ với anh, những gì đã qua trong cuộc đời phải cần phải có chút gì đọng lại, vì thế em chọn lưu bút để níu giữ những khoảnh khắc thời gian dù là trong hoài niệm. Anh biết thế, năm cuối cấp 3, lặng lẽ tặng em cuốn lưu bút Ngày xanh. Mở ra, trang giấy nào cũng chứa đầy chữ ký của anh. Em băn khoăn hỏi sao anh ký nhiều thế, lấy chỗ nào em để cho bạn khác, anh nói, anh muốn ký hết lưu bút này để trái tim em không chừa chỗ cho ai khác. Lúc ấy em đã rất hạnh phúc anh biết không?
Con người ta khi yêu nhau thường say đắm trong hạnh phúc nhưng cũng xen lẫn hoang mang, lo sợ cái hạnh phúc ngọt ngào mỏng manh kia chợt tan biến. Em cũng thế, em mải mê đắm chìm trong hạnh phúc hiện tại mà nào có quên: Liêụ có ngày nào đó anh cất bước ra đi, đôi ta chia lìa hai ngả. Nhưng những hoang mang ấy trong em cũng dần bị cái hạnh phúc hiện tại làm lu mờ, thế nên khi anh ra đi cũng là lúc phút giây đớn đau trong em biến thành bão tố.
Nhiều khi em tự hỏi, ở khoảng mênh mông cách biệt phương xa kia, liệu anh có bao giờ nhớ đến em, đến những mùa ta còn yêu nhau?

Nhận xét