CƠN MƯA VỘI VÃ!
Cơn
mưa bất chợt chiều nay ùa vào lòng người ta chút hơi lạnh xen lẫn những nao nao
thổn thức. Trong tâm trí em lúc này, bao kỷ niệm của anh và em đang lãng đãng
trôi và dường như khuất sau màn mưa giăng đầy ấy. Chẳng biết có lời nào lột tả
được những nỗi niềm chất chứa nơi em bấy lâu khi cuộc sống với bao bộn bề đang
oằn nặng trên đôi vai gầy!
Đã
lâu rồi, bao cảm giác thương yêu nồng
nàn của cặp đôi tình nhân ngày nào dần bị xâm chiếm bởi những tranh cãi, hờn giận.
Anh và em cãi nhau mỗi lúc một nhiều hơn, từ những chuyện nhỏ nhặt trở đi cũng
đang dần nhen nhóm một ngọn lửa như sắp sửa thổi bùng lên thiêu đốt cuộc tình
mà cả hai ta đều đã từng dày công vun đắp. Em đang dần trở nên mệt mỏi!
Phải
làm sao đây khi những cố gắng, nhường nhịn đang dần trở nên vô nghĩa. Phải
chăng em đã sai khi dành tình yêu cho anh quá nhiều! Tình yêu được nuôi dưỡng bởi
những yêu thương và quan tâm chứ đâu phải sự phập phồng níu giữ xen lẫn ghen
tuông sợ hãi.
Làm
thế nào để em giữ được ngọn lửa tình yêu đôi mình khi niềm tin nơi anh đang dần
tan biến, hạnh phúc tương lai sắp sửa không có chỗ để dựa vào! Dường như không
còn lí do, không còn cách nào để tìm ra nơi anh những điều giữ em lại... Tình
yêu trong em vẫn còn những đong đầy cháy bỏng nhưng có vẻ như hai ta quá
khác biệt về những nghĩ suy. Cái cảm giác còn thương nhưng chẳng thể
được bên anh thêm nữa khiến em như hoàn toàn mất phương hướng…
Khát
khao lắm để được cơn mưa chiều nay xua tan, gột rửa thứ cảm xúc đầy những rối
ren, bế tắc giữa những giao cảm yêu thương, hờn giận trong lòng, em cần chút lặng
yên để được thấy thời gian trôi, được cảm giác, được hồi tưởng và được suy nghĩ
về những gì đôi ta đã có, về ngày ấy, ngày mà cả hai ta bắt đầu trao gởi những
vội vã thương yêu…!
Nhận xét
Đăng nhận xét