Giá như ngày ấy, anh kịp nghĩ “Nếu
có một ngày, em yêu người khác!”
…
Bỗng
nhiên một ngày, em thở than những quan tâm hờ hững, thấy khổ tâm với những yêu thương
nửa vời anh đang trao gởi. Em bắt đầu lao đao trong mớ bận bịu anh đang giấu diếm
đương đầu, thấy ngột ngạt trong những tin nhắn nhẹ vơi cảm xúc... Anh lặng
thinh chẳng nói điều gì!
Bỗng
một ngày, em bảo em chán chường ánh mắt anh chẳng còn mang màu nắng ấm nồng thuở
nào. Thấy mệt mỏi với những cơn nức nở mỗi đêm dài thanh vắng. Rồi em lại bảo
em sắp ngã gục trong chuỗi tháng ngày chẳng còn những yêu thương yên ổn. Anh hờ
hững trước những câu nặng nhẹ bên tai!
…
Và
rồi. Cũng đến lúc…Anh mệt mỏi. Em mệt mỏi... Em tự trách móc bản thân mình “Sao
em còn cứ phải làm khổ mình theo đuổi thứ tình yêu nửa vời ấy cùng anh. Một
tình yêu mà có lẽ, tiếng khóc còn nhiều hơn tiếng cười, tiếng cãi nhau, trách
móc, thở than cùng sự uất ức hờn giận còn nhiều hơn những lời yêu thương tha
thiết?”
Thế
rồi, một ngày kia, một người mới đến bên và chịu lắng nghe hết những nỗi đau em
kể. Người mới ấy ở cạnh bên em và lặng im san sẻ cùng em những tiếng thở dài. Một
người sẽ không vì những bận bịu, lo toan mà hờ hững với em dù bất cứ khi nào
trong chuỗi giờ hai mươi bốn tiếng, một người sẽ không bỏ rơi em trong nước mắt
nghẹn ngào từng đêm thâu. Một người gởi lời yêu thương đến em khi anh xa vắng,
khi em ngụp lặn trong tức tưởi cô đơn, khi em mệt nhoài với những vật lộn đời
thường. Một người sẽ vì nụ cười của em mà cảm thấy hạnh phúc, một người sẽ vì
nước mắt của em mà khổ đau. Người ấy đã sẵn sàng xem em là lựa chọn cuối cùng khi hình bóng em trong
trái tim anh lúc ấy chỉ là tạm bợ. Và rồi... Người ấy mang em đi thật xa khỏi
những bộn bề, nhọc nhằn trong hơi thở gấp gáp, giải thoát con tim khỏi những
cơn bão lòng si mê đang nhấn chìm em trong một tình yêu dần dần phai nhòa từng
ngày...Anh chỉ mong một điều, người ấy sẽ mãi mãi không yêu em theo cách mà anh
đã từng yêu!
Ngày
ấy…ngày ấy từ lâu đã trở về ký ức. Và giờ đây khi mọi thứ đã thay đổi, anh trở
lại với thực tại chính mình, khi bên cạnh anh không ngớt những cô đơn đang bủa
vây, những lặng câm vỗ về khi trời khuya trở lạnh, dù cuộc sống không để anh phải
bận lòng nhiều về những yêu thương đã qua ấy nữa nhưng thực sự đã có lúc anh quay
đầu nhìn lại thì em đã xa anh thật rồi, em đã thuộc về thế giới của một người
khác. Giá như ngày ấy, anh kịp nghĩ “Nếu có một ngày em yêu người khác!”…
Nhận xét
Đăng nhận xét