NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC

NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC

Mặt hồ tĩnh lặng thỉnh thoảng lại xao động bởi những cơn gió mát dịu trong lành mang đến cho người ta cảm xúc bâng khuâng khó tả. Đâu đó đã lác đác vài cây cổ thụ già lá đã nhuốm sắc thu vàng rượm, hai ven đường đầy những hoa cúc dại đã bước sang mùa nở rộ. Phía xa kia, rừng hoa dã quỳ đang dần nhuộm vàng cả ngọn đồi, màu vàng nao lòng làm nhức nhối con tim tưởng chừng như đã bị thời gian làm hao tổn nguyên khí của yêu thương.

Em nhớ lắm cái khoảnh khắc đôi ta sánh bước bên nhau trên con đường quen thuộc này, lúc nào cũng đông đúc người qua lại, ai cũng muốn thưởng thức vẻ đẹp hoang dại ấy, đặc biệt khi mùa dã quỳ khoe sắc, nhưng có lẽ những gì tạo hóa muốn ban phát cho tạo vật nơi đây chỉ để dành cho những đôi lứa yêu nhau như anh và em. Ngày ấy đôi ta còn trẻ lắm, tuổi trẻ đầy những khát khao yêu đương cháy bỏng với những hứa hẹn vô bến bờ. Anh bảo anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu đôi ta có thể hạnh phúc, mình cùng nhau trốn chạy khỏi những não nề của cuộc sống đời thường. Anh cùng em thêu dệt nên những hạnh phúc trong mộng tưởng để rồi những mộng mơ ấy trở thành  ký ức nhói đau trong em mãi chẳng thể xóa nhòa. Người ta vẫn thường kể cho nhau nghe những câu chuyện tình dang dở, có một vài trái tim được hàn gắn, một vài trái tim nát tan, mặc dù chẳng bao giờ có ai muốn vậy, bởi tình yêu là thứ luôn được thề thốt đến “răng long đầu bạc”. Em đã từng khóc than, và nguyện cầu, từng van xin rằng chỉ mong sao tình yêu đôi ta bền vững, thế nhưng cuộc đời không như những gì em hằng mong ước, cuộc sống hiện đại, xô bồ, gấp gáp đã đẩy đưa anh và em đi quá xa, đầy những khoảng mênh mông khác biệt…

Đêm thu lại về mang theo cái không khí trong lành dịu mát càng khiến cho người ta muốn bên nhau nhiều hơn. Nhiều cặp tình nhân quấn quýt trong vòng tay nhau đều rảo bước, thu chưa qua nhưng mùa đông trong em vội vã ùa về. Lối xưa cảnh cũ, ngọn gió lùa lao xao làm rơi rụng những lá vàng khiến em nhớ đến anh nhiều hơn. Đã 5 năm rồi, cũng chính nơi đây, kể ngày anh không còn thuộc về em nữa và mãi mãi. Đường càng khuya vắng, em ngồi gặm nhấm trong nỗi cô đơn cùng từng nốt nhạc lên xuống của bài ca“Nơi tình yêu kết thúc” đang hòa nhịp với cuộc sống khiến khóe mắt cay cay.“Lạc mất nhau....từ đâu mà bao yêu dấu vẫn nơi này, để nhớ thương đầy vơi vương trên môi mắt cay”

Nhận xét