Tan chảy

Tan chảy

Trong một đêm trăng lộng lẫy và trong trẻo như đêm nay còn biết nói gì hơn ngoài về tình yêu.
Trăng tan chảy thành những dòng nước vô hình, mát lạnh, lấp lánh bạc, tưới trên những ngọn thông cao vút và những lối đi nhỏ giữa rừng. Gió ngân lên khúc nhạc lồng lộng, say sưa giữa những vòm lá. Trên đỉnh núi cao thoáng đãng này thế gian dường như lùi xa tít tắp. Phố phường, những nỗi niềm, lo toan, những buồn nản bực dọc... dường như không có thật. Bản thân tôi cũng trở nên hư ảo. Dường như chỉ còn ánh trăng đang tuôn trào bất tận, chỉ còn gió trong rặng lá rì rào không ngưng nghỉ, chỉ còn những lối mòn lấp lánh như những ngòn tay lùa vào mái tóc dầy đen mịn của núi... Bản tình ca say sưa, êm ái của đất trời tan vào từng góc nhỏ trong tâm hồn và cơ thể tôi...
Và tôi chợt hiểu ra, rõ ràng, sắc nét điều tôi mơ hồ nhận thấy từ rất lâu: Tình yêu chính là sự tan chảy.

Rừng, núi, gió, bầu trời... đã thay đổi diện mạo dưới ánh trăng. Và con người, chẳng thể vẫn còn như trước khi tan chảy trong tình yêu.
Không phải sự đam mê khiến con tim khô khát điên dại, không phải sự hiếu thắng được sở hữu, được chinh phục, không phải sự thỏa mãn nhục cảm hay sự thỏa thuận về các quyền lợi vật chất và tinh thần, hay là những cảm xúc na ná tình yêu nhưng vẫn để lại sự trống trải đau đớn trong nơi sâu thẳm tâm hồn, không phải sự mặc cả của nhan sắc, dục, tiền bạc, quyền lực, gia đình, con cái.... Không phải những chiếc ly đầy rượu hay đã cạn với chút cặn chua chát bẽ bàng...
Không phải những thứ đó, mà là tình yêu chan chứa vô tận, dịu dàng vô tận, không có nguyên cớ, không có bất cứ lý do nào, là sự tan chảy của bản ngã sợ sệt, kiêu ngạo, hiếu thắng... trong nguồn sữa trong trẻo của Tạo hóa, giản dị như cây cỏ và bí hiểm như núi rừng, gần gũi như đất và xa xôi như bầu trời.
Ở đâu có ánh sáng tràn đến thì bóng tối sẽ lùi đi, và tâm hồn sẽ nở hoa trong điệu nhạc đơn sơ nhưng say đắm. Chỉ cần mở rộng những khung cửa ngôi nhà của ta, để trăng như nguồn nước mạnh mẽ tràn vào, cuốn ta đi trong dòng chảy êm ái, đến những chân trời vô định, nơi ta quên hẳn bản thân mình và tận hưởng niềm hạnh phúc của sự trao ban...

Hoàng Anh Đinh

Nhận xét