THANH XUÂN LÀ CƠN MƯA TẦM TÃ…

THANH XUÂN LÀ CƠN MƯA TẦM TÃ…

“Thanh xuân là cơn mưa tầm tã, dù bị cảm vẫn muốn quay lại đằm mình thêm một lần nữa.”
Tuổi trẻ như những thước phim quay chậm chạm vào một thời quá khứ tươi đẹp nhất của cuộc đời chúng ta đó là “Thời thanh xuân”. Ai ai cũng từng có quãng thời gian sống giữa tuổi thanh xuân của mình, tôi và cậu cũng thế. Tuổi mà người ta thường bảo rằng còn rất nhiều bồng bột, nhưng lại là tuổi cháy bỏng những yêu thương, những khát khao ước vọng, kể cả khi đó là những thứ còn mù mờ xa xăm…
Chúng ta có thể cười thật to và rồi bật khóc ngay lúc đó…
Tuổi thanh xuân, lứa tuổi mà tôi và cậu bắt đầu nhặt nhạnh từng chút khao khát để xây đắp lên những ước mơ, những hoài bão cho riêng mình. Là khi tất cả không chỉ gói gọn trong những trang nhật kí, là khi cậu nắm tay tôi thật chặt, là tiếng hô vang bên tai: “Cố lên nhé!”, là những động lực chẳng thể gọi thành tên nhưng đầy mãnh liệt.
Tuổi thanh xuân, tôi và cậu từng lao vào cuộc sống với căng tràn nhiệt huyết, tràn đầy ý tưởng, khát khao và ước mơ. Chúng ta đã cố thử làm mọi thứ, đương đầu với thất bại, và thỏa mãn với thành công.
Tuổi thanh xuân, tôi và cậu có những niềm vui tưởng chừng như vô tận. Chúng ta vui hết mình với niềm hạnh phúc hiện hữu, và chóng quên đi những nỗi buồn vu vơ. Tôi và cậu, cả hai đều cảm thấy cuộc sống này có biết bao điều tươi đẹp phía trước đang chờ đợi và hứa hẹn cùng nhau khám phá.
Tuổi thanh xuân ấy. Chúng mình đã có biết bao nhiêu điều muốn thực hiện, biết bao việc muốn làm, biết bao thử thách muốn trải qua để cảm nhận cuộc sống hay chỉ đơn giản là muốn thách thức tuổi trẻ.
Thanh xuân là những trang lưu bút mà tôi cùng cậu ghi lại bằng quãng thời gian đẹp nhất mà chúng mình từng trải qua để rồi hôm nay tôi một mình khắc khoải về những kỷ niệm xa xôi của thời tuổi trẻ căng tràn nhựa sống ấy.
Thanh xuân là gói bỏng ngô tôi cất trong ngăn bàn chờ cậu, là hộp ô mai tôi trộm tặng vào cặp sách, là những bức thư tay viết gói gọn những rung cảm đầu đời trong những năm tháng tuổi trẻ mộng mơ, trong sáng, dại khờ nhưng chưa một lần dám trao gởi.

Thanh xuân thuở ấy là cơn gió mang theo những năm tháng ngây ngô, mang theo những khát khao, những niềm vui, nỗi buồn, mang theo cả những yêu dấu tôi từng ấp ủ về một thời đã xa.
Thời gian vỗn dĩ trôi qua như mũi tên bay, hờ hững chẳng đợi chờ ai bao giờ. Thế nên cậu vẫn thường thủ thỉ “Ta thường mất một khoảng thời gian để cảm thấy nuối tiếc vì những điều mình đã làm nhưng có thể sẽ mất cả đời để nuối tiếc về những thứ mà ta không dám thử”.
Vì thế, năm tháng qua đi kể từ khi cậu  không còn bên tôi nữa, tôi tự nhủ với lòng mình rằng “Có thể muộn màng đấy nhưng hãy cứ bắt đầu làm những gì mình thích, sống theo cách mà mình muốn và hãy cất tiếng yêu khi còn có thể.”
Thanh xuân của tôi ấy, là những dấu yêu rồi sẽ tan thành sóng, là những kỉ niệm cùng một người con gái mãi mãi chẳng trở về, là những nhớ nhung nuối tiếc gửi vào dĩ vãng xa xăm...

“Thanh xuân là cơn mưa tầm tã. Dù bị cảm vẫn muốn quay lại đằm mình thêm một lần nữa.”

Nhận xét