CHUYỆN CỦA NHỮNG GIỌT MƯA
Mưa...
Mưa thật rồi....
Biết bao ngày nắng nóng mong chờ những hạt mưa làm dịu,
rửa sạch những vết bụi bám đầy trên những lớp lá và bên khung cửa sổ phía ban
công khu phố.
Chị thỏa mãn nhìn những vệt mưa dài lăn trên ô kính;
khẽ nở nụ cười hít hà hơi nồng ngai ngái, mùi của mặt đất lâu ngày thiếu mưa.
Mỗi ngày mưa, chị vẫn thế, giữ thói quen đứng dưới
mái nhà xòe tay lượt những giọt mưa lăn từ mái gianh. Những lúc như thế tôi lại
thấy chị im lặng và khóc…
Chị là một người đàn bà ít khóc, ít than vãn và bất
cứ lúc nào trên gương mặt chị cũng là một nụ cười tươi sáng.
Có lần cô bạn tôi hỏi chị: “Chị, em không biết khuôn
mặt chị buồn thì sẽ thế nào?”
Những lần như thế, nhất định chị lại mỉm cười: “Sẽ
chẳng bao giờ em có cái cơ hội đó đâu…”
Chị nói thế , nhưng tôi biết, người phụ nữ chứa đầy
hồi ức và nỗi đau này sẽ buồn và nhỏ lệ những lúc trời mưa…
Có lần, tôi theo chị ra phố bất chợt gặp cơn mưa… Mải
vuốt những giọt mưa đầy trên áo và tóc, khi quay lên tôi sững sờ vì đó là lần đầu
tiên tôi thấy người phụ nữ tưởng chừng như chỉ biết đến vui vẻ này ướt bết bát,
tóc rối vương đầy trên mặt; thế nhưng chị lại chẳng buồn màng tới những bất tiện
đó, chỉ thấy duy nhất chị thẫn thờ và khóc.
Tôi luống cuống chẳng biết làm thế nào để có thể an ủi
chị….Cứ thế tôi lặng yên để chị có thể sống trong thế giới riêng của mình, bởi
tôi vẫn biết quá khứ của chị chứa đựng những điều không hề giản đơn.
Chẳng biết qua bao lâu, chị khẽ mở miệng: “Ngạc
nhiên lắm phải không? Dọa em sợ rồi sao?”
Tôi giữ im lặng, bởi tôi biết đó là cách chị bắt đầu
những hồi ức.
Và rồi, tôi cũng hiểu được chuyện về những hạt mưa…
Vũ Phong
Nhận xét
Đăng nhận xét