Đừng
Nhớ Mãi Đến Mối Tình Đầu, …!
Những
câu chuyện muôn thuở về tình yêu vẫn luôn có sức thu hút một cách lạ kì. Với
em, cô gái ấy là một bức tượng đài mà em không bao giờ có thể chạm vào. Dù cho
có thế nào đi chăng nữa, mỗi lần như thế thì người tổn thương nhất vẫn chỉ là em
mà thôi.
Anh
và cô ấy gặp gỡ và yêu nhau khi cả ba chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường.
Anh và cô ấy đều là mối tình đầu-là thanh xuân của nhau. Thế rồi định mệnh đã
cướp cô ấy rời xa vòng tay anh mãi mãi khi chuyện tình hai người vẫn còn dang dở. Em còn nhớ rõ anh đã đớn đau, tuyệt vọng như thế nào. Anh bảo rằng nếu không
có em, anh chẳng biết phải sống như thế nào, chỉ có em mới đủ sức vực anh dậy. Thế
nhưng cho tới tận bây giờ, em vẫn không biết anh có từng yêu em không hay chỉ bởi
em từng là bạn thân của cô ấy, em vẫn không hiểu nổi mình là gì của anh nữa, là
người yêu hay chỉ là cái bóng vật vờ anh cần để che lấp đi cái khoảng trống mênh
mông trong trái tim mình khi em nhiều lần vô tình bắt gặp anh ngồi trong phòng
lặng yên đầy tâm sự với những tấm ảnh kỉ niệm của hai người. Em mù quáng ghen
tuông đến phát điên, vô cớ cãi cọ với anh từng ngày. Và anh mặc nhiên coi chuyện
đó không là gì cả, anh bảo em thật vô lí khi ghen tuông với một cô gái chẳng
còn tồn tại trên thế gian này nữa!
Thế
rồi hôm nay, lại một đêm muộn màng nữa em lại ngồi khóc một mình trong căn
phòng tối quen thuộc. Khóc vì tủi thân, hôm nay chúng mình lại cãi nhau chỉ vì
anh lại thêm một lần nữa quen lối đưa em đi tới những nơi anh và cô ấy từng đến,
vô tình khen màu váy em đẹp mà cô ấy từng thích...
Với
anh, cô gái ấy chính là tình đầu thanh xuân ngọt ngào của anh, còn anh, anh có nhớ
rằng anh cũng là mối tình đầu của em hay không?
Người
ta thường nói "Tình đầu cũng giống như những lần bước chân một mình trên
biển cát. Dù bước rất chậm, rất nhẹ nhưng những vết hằn rất sâu." Đó là thứ
có thể buông nhưng không thể quên. Vì mỗi người đều có những kí ức riêng, đẹp đẽ
và bình yên. Là không thể níu giữ nhưng suốt đời vẫn nhớ.
Tình
cảm là thứ không rõ ràng, và cũng là chuyện chẳng phải ai cũng có thể hiểu được.
Người trong cuộc, như anh, chắc hẳn có những lý lẽ riêng mà chỉ anh mới có được
câu trả lời mà thôi!
Em
tự hỏi bản thân mình, nếu anh vẫn cứ tiếp tục như vậy, vẫn cứ đau đáu trong tim
một bóng hình khi thời gian chưa đủ sức xóa mờ thì em, em sẽ phải làm gì? Chấp
nhận hay từ bỏ anh đây?
Chấp
nhận thì liệu em có là người cuối cùng đi cùng anh đến cuối con đường hay vẫn
mãi chỉ là hình bóng của cô gái mang tên mối tình đầu. Buông bỏ thì liệu mai
này có hối tiếc?
Lựa
chọn chưa bao giờ là điều dễ dàng. Ngày hôm qua đã trở về quá khứ. Người đến sau
dù có thế nào thì sự ích kỉ cũng luôn nhen nhóm. Chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng
có thể thổi bùng sự nhỏ nhen nơi mỗi người. Bởi thế người ta mới bảo đó là tình
yêu, có nồng nàn mãnh liệt thì cũng đầy những ghen tuông hờn giận.
Khi
quyết định đến với anh, em đã luôn tin rằng, nếu tình yêu đủ lớn, niềm tin đủ mạnh
thì dù cho em có là tình đầu hay tình cuối thì chỉ cần anh yêu em hết mình là đủ.
Tình đầu thì cũng là quá khứ, chẳng ai có thể trưởng thành nếu không có quá khứ,
nhưng khó có thể bước tiếp nếu quá khứ ấy trói buộc hiện tại.
Anh
biết em rất buồn, anh biết em khóc, anh bảo anh cũng rất buồn và anh không muốn
em phải khóc. Nếu anh không trân trọng em như mối tình đầu thì hãy buông bỏ đi.
Vì anh chỉ đang cần một thứ tình yêu tạm bợ. Không muốn cùng em bước vào tương
lai thì hà cớ gì để em phải cam chịu san sẻ yêu thương.
Còn
nếu anh yêu em và muốn bước tiếp cùng em, thì hãy chỉ rõ cho em thấy đó là quá
khứ còn em mới là hiện tại, là tương lai.'
Đừng
để mất nhau vì cô gái mang tên mối tình đầu ấy nữa! Người nặng tình vốn đa sầu đa
cảm. Mà trái tim vốn nhiều ngăn. Tốt hơn hết hãy cất giấu nếu không thể quên. Đừng
tổn thương người đến sau chỉ vì những rung động đầu đời đã trôi vào dĩ vãng.
Tình đầu trong sáng và đẹp nhưng khó thành nên nó mãi là một nỗi đau. Vì đó là
tuổi trẻ! Thanh xuân chính là thứ để dành trong tim khi mà lưu luyến còn ưng đọng
mãi không dứt. Hạnh phúc hiện tại có thể mất đi vĩnh viễn vì kỉ niệm của một thời
đã qua anh à!
Có
thể tìm thấy một người yêu mình, thấu hiểu và sẻ chia cùng mình đâu phải chuyện
dễ dàng, nhân duyên và định mệnh đều được sắp đặt sẵn. Thế nên em hiểu và cảm
nhận tại sao trong tim anh dường như chỉ mãi gọi tên mối tình đầu. Nhưng nếu anh
cứ tốn thời gian và công sức cho một người không còn nữa thì liệu tình yêu đẹp
đẽ ngày xưa có thể quay lại không? Ngoảnh mặt mà ôm lấy hạnh phúc phía trước chẳng
phải dễ dàng hơn sao? Tình đầu để nhớ và tình cuối để quên, để khắc cốt ghi
tâm, vương vấn suốt một đời.
Đôi
chân em đang dần mỏi mệt, em mãi không thể là tình đầu, thế nên nếu có thể xin
anh hãy để em là tình cuối!
Nhận xét
Đăng nhận xét