VIẾT
CHO MỘT NGƯỜI … ĐÃ CŨ...
Đã
lâu lắm rồi anh và em không còn cơ hội để gọi nhau một tiếng thân thiết? Đã
bao lâu rồi con tim mình không còn rạo rực xốn xang khi gặp lại nhau? Đã bao
lâu rồi em không còn lăng xăng, háo hức cho những buổi hẹn hò? Câu trả lời có lẽ
là "Rất lâu lắm rồi anh à!".
Từ
bao giờ anh và em lại trở nên xa cách như thế này? Em không biết, anh cũng
không biết, có lẽ mọi thứ về nhau từ đó trôi dần về dĩ vãng bởi vì chúng ta đều
không còn biết.
Một
câu hỏi thăm nhau thật lòng có lẽ là thứ gì đó khá xa vời rồi phải không anh?
Không
còn như trước, không còn những buổi hẹn hò chuyện trò không dứt để đêm khuya về
nỗi khao khát được bên nhau ấy lại trải dài thêm qua những tin nhắn qua
facebook hay điện thoại, cũng không còn cùng nhau mua sắm những món đồ đôi, không
còn những cái ôm ấp ấm nồng xóa tan bao mỏi mệt,…mọi thứ cũng chỉ vỏn vẹn ở hai
từ "Không còn."
Em
nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, một người đã cũ của em!
Đối
với em thì những thứ đã cũ bao giờ cũng đẹp, cũng quý; nó đẹp bởi có biết bao kỷ
niệm chất chứa trong đó, và nó quý bởi vì nó vụt mất ngay khi em đang còn mải
mê hưởng thụ những dư vị ngọt ngào của nó. Chúng ta từng có chừng ấy kỷ niệm, điều ấy
có nghĩa là anh và em đã từng có chừng ấy thời gian hạnh phúc xen lẫn giận hờn
khi ở bên nhau. Thế nhưng dòng đời vẫn trôi, mọi thứ đều thay đổi, không ai có
thể đoán trước được điều gì dẫu cho mình gắng vun vén, hết lòng che chở, bảo vệ.
Kết cục cuối cùng thì giờ đây anh và em cũng chỉ là hai người lướt qua đời nhau
mà thôi!
Tại
sao thế nhỉ, thế gian thường bảo “ Tình chỉ đẹp ở thuở ban đầu”, phải chăng thời
gian chính là liều thuốc độc tàn nhẫn nhất đối với bất kỳ mối quan hệ nào, và mối
quan hệ của em và anh cũng không ngoại lệ.
Anh
còn nhớ không những lúc em tựa đầu vào vai anh khóc vì những lần vấp ngã? Nhớ
những đêm lạnh gió lùa vào mái tóc em nhưng vội vã tan đi bởi bàn tay ấm áp của
anh? Có thể anh không nhớ nhưng em thì có lẽ mãi chẳng thể nào quên được. Em
thì cứ vậy, bao năm rồi, cứ tự huyễn hoặc mình với bản nhạc buồn ở quá khứ rồi
lại tự cười vì chỉ là quá khứ thôi nhưng tại sao lại đẹp đến như thế! Chắc có lẽ
đẹp là vì ta đã từng gắn bó với nhau!
Cũng
muốn gửi đến anh một lời hỏi thăm từ tận đáy lòng, muốn vắt cạn nỗi nhớ bấy lâu
nay em ấp ủ gửi gắm vào từng lời lẽ yêu thương lắm chứ! Nhưng trong lòng băn
khoăn liệu anh còn muốn nhớ nhung đến em, đến những gì đôi mình từng có hay chỉ
đơn giản là nhớ đến em đã từng là mối tình đầu của anh?
Trở
về thực tại, quả thật cuộc sống đã rất khác từ khi anh xa em, cuộc sống xô bồ
khắc nghiệt kia, nó không hề trải đầy hoa hồng như em đã mơ mộng thuở ta còn
sánh bước bên nhau, em dần dà trưởng thành hơn sau bao lần vấp ngã. Em cứ mong
ngóng một điều, mai này cũng sẽ có những phút anh chợt nhận ra những thứ kia thật
sự quá cay độc, những tham vọng anh khao khát thực hiện bấy lâu sẽ trở nên quá
đỗi bình thường, những con người xung quanh làm anh mỏi mệt,…thì lúc ấy, em
mong anh nhìn lại, đừng quên sau lưng anh còn có em, em vẫn như trước, vẫn mong
chờ một ánh mắt từng thân quen, và… vẫn là nơi để ai kia trải lòng sau bao trăn
trở...
Gửi
một người…đã cũ..!
Ảnh http://blogtraitim.info/
Nhận xét
Đăng nhận xét