Gửi thanh xuân của
tôi
Thanh xuân của
tôi có hình bóng của cậu.
Tôi chẳng thể hiểu
được giữa chúng ta là gì của nhau khi ấy nữa, bạn thân không hẳn là vậy, tình
yêu cũng không phải thế!
Quan hệ của
chúng ta là một mối quan hệ mập mờ, lưng chừng mà không có tên.
Mỗi ngày đi cùng
cậu cảm giác thật tuyệt vời, bầu trời của tôi cứ vậy mà thêm xanh. Dù trời có
mưa, có bão, đi cùng cậu tôi vẫn thấy trong lòng rất vui. Bởi vì, tôi có cậu...
Có phải vì tôi
lãng phí quá nhiều mộng mơ cho một mối quan hệ mong manh ấy mà đến giờ tôi vẫn
còn cảm giác hoang mang khi bồi hồi nhớ lại, và chẳng thể tìm được một lý do
nào để giải thích việc cậu rời bỏ tôi.
Nếu cậu chỉ coi
tôi với cậu là bạn thì sao phải như vậy. Những biểu hiện của chúng ta đã vượt
giới hạn của tình bạn rồi. Chẳng phải chúng ta là một cặp rất đẹp sao...Chẳng
phải chúng ta từng rất hạnh phúc sao, vậy tại sao mọi thứ lại sụp đổ như vậy
hay do chính bản thân tôi tự hão huyền chăng? Nó khiến tôi bất ngờ, khiến tôi dằn
vặt bản thân trong đống câu hỏi tại sao. Sao lại bỏ rơi tôi, sao lại để tôi một
mình.
Tôi chán ghét
cái mối quan hệ mập mờ ấy, và cứ bận lòng về những chuyện tình cảm của cậu. Tôi
ghét cái cảm giác khi có mấy đứa con trai cứ vây xung quanh tìm mọi cách để được
cậu chú ý, chúng trêu đùa cậu trước mặt tôi. Nhưng tôi biết làm sao đây, tôi chẳng
là gì của cậu cả?
Ngày ấy, tôi vẫn
tự nhủ bản thân mình, đừng bao giờ để thanh xuân này trôi qua lãng phí, đừng
lúc nào cũng chỉ cắm đầu vào sách vở, đừng thờ ơ với thời gian đáng giá
đó...... Tuổi trẻ, hãy điên cuồng một chút, mai sau sẽ có cái để nhớ, để cười,
và để có ai đó trong ký ức trái tim mình, dù đớn đau xen lẫn hối tiếc, thế
nhưng sự nhút nhát trong tôi lại lỡ mất một điều... Giờ đây mỗi lần nhìn lại
hình ảnh những tà áo trắng tung tăng trên đường phố, cánh phượng hồng đỏ thắm
dưới sân trường, tôi lại băn khoăn tự hỏi liệu rằng nếu ngày ấy nếu tôi mạnh dạn
bày tỏ tình cảm của mình với cậu thì giờ chúng ta có thể ở bên nhau? Tôi đã định
sẽ bày tỏ với cậu khi tôi thực sự có đủ dũng khí, thế nhưng thời gian nào có chờ
đợi điều gì.
Giờ đây cậu đã
xa tôi rồi, tôi chẳng dám cầu nguyện một mai cậu sẽ quay về bên tôi nữa. Ngẫm
nghĩ lại sau bao năm tháng qua đi, vết thương lòng của tôi vẫn khẽ nhói đau khi
nghĩ về cậu. Nhưng có lẽ thanh xuân chính là khoảng thời gian quý báu nhất mà
tôi có cậu ở bên. Những ngày mưa, sau mỗi lần tan học, chúng mình cùng ở lại nô
nhau dưới mưa, nghịch nước mưa đến nỗi ướt hết quần áo, cặp sách, có khi còn đứt
cả dép rồi cùng nhau đạp xe về nhà. Tuổi xuân ấy, tôi và cậu đã làm nhiều điều
cùng nhau, cùng nhau về khi sân trường không còn một bóng người, cùng nhau bàn
cách trốn học đi chơi, cùng nhau cười, hát, cùng nhau đi những nơi chưa bao giờ
đến, cùng nhau làm việc riêng trong lớp, ăn quà vặt, than thở thầy này cô kia
và những đứa mình ghét, đặt cho họ từng cái biệt danh, một ngày như bao ngày
khác, được chuyện trò cùng cậu, ngược xuôi đủ điều, với tôi, có lẽ bình yên thế
là đủ......Cậu biết không? Mỗi câu chuyện của chúng ta, tôi đều cất giữ cẩn thận
nơi trái tim mình, mỗi lần nhớ lại tôi bất chợt cười rồi mong ước quay lại như
thế một lần nữa.
Tôi không biết
có phải mình không muốn đánh mất những kí ức đẹp đẽ của thời thanh xuân này
không hay trong tim tôi vẫn còn phảng phất bóng dáng cậu đâu đó, vẫn khao khát
được trở về những năm tháng ấy “Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào, cho dù bị cảm,
vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa.”
Nhận xét
Đăng nhận xét