Càng trưởng thành, ta càng cô đơn…!

Càng trưởng thành, ta càng cô đơn…!
Năm tháng qua đi, tuổi đời càng lớn, nàng chẳng còn ưa thích sự ồn ào náo nhiệt xung quanh mình. Nàng thu mình vào một góc, cất kín tâm tư của mình vào một thế giới riêng, và nàng dần dần chán chường những mối quan tâm hời hợt, những mối quan hệ xã giao. Nàng cảm thấy dường như mình đang trở nên kỳ lạ và lập dị chăng?
Nàng giờ đây chẳng còn cái cảm giác muốn khám phá những mối quan hệ mới, và chẳng còn hứng thú chuyện trò huyên thuyên trong những buổi hẹn hò. Phải chăng nàng đang sợ, nàng  không dám để mình tiếp nối những sợi dây rất dài rồi vấp ngã vì bị rối. Bởi vì thế, nàng tự chọn viêc cắt bỏ đi một vài thứ.


Mỗi tháng, nàng lọc lại danh bạ điện thoại và lại bớt dần một vài người lạ, mới quen, hoặc quen đã lâu nhưng không thể thân hoặc những mối quan hệ từ lâu đã lạc lõng và nhạt nhẽo.Thật ra, kể từ khi mối tình đầu kéo dài bảy năm trời tan vỡ, nàng đã không còn đặt hết niềm tin và có thêm cho mình những mối quan hệ nào khác. Nàng bắt đầu nghĩ ngợi, thế giới này, mối quan hệ bạn bè rất nhiều nhưng thâm tình dường như rất ít. Mối quan hệ nào cũng sẽ có ngày kết thúc, hoặc vốn dĩ nó đã kết thúc từ lâu, nhưng người ta cố kéo dài nó, để sống trong đời nhau như những người dưng quen mặt. Tình cảm vốn dĩ như gia vị, nêm nhiều thì mặn, nêm ít thì nhạt. Cuối cùng, cũng chẳng tránh được, có lúc, người ta không còn hứng thú với thứ gia vị đó nữa, thì chia xa là điều dễ hiểu… Biết tìm ở đâu, một mối quan hệ, một thứ tình cảm ngoại trừ những người ruột thịt mà chẳng cần nêm chút gia vị nào, ai cũng có thể thưởng thức và giữ cho nhau cả cuộc đời? Dẫu sao thì nàng đã lớn, nàng hiểu mình cần tập quen với sự thật rằng, càng trưởng thành, ta càng cô đơn mà thôi…!

Nhận xét