Cánh đồng nước
dâng
Cuối con đường đầy
bụi, căn nhà luôn hé cửa
Những cánh đồng
nhiều năm nước dâng
Tháng năm như
sương lan dần
từng sợi, từng sợi,
rụng trắng nụ cười
của mẹ
Tóc có phải nỗi
buồn không, ngày một vơi đi
Hay bao đắng cay
đã tan vào đất
Những giấc mơ ấu
thơ giờ đây quá chật
Con cúi xuống mới
vừa khung cửa năm nao
Cuối con đường đầy
sương, mái cũ ngóng trông theo
Bụi hoa trước
hiên nhắc những chiều vơi nắng
Đôi khi, tiếng
lá rụng giữa đêm
Tiếng bước chân
trên đường khuya chợt lặng
Lại gọi con, nôn
nao năm tháng quay về
Trăng có phải nước
mắt không, ngày một vơi đi
Khung cửa hé cười
cả những ngày đông giá
Chờ con, chờ
con, câu hát tràn trề những vùng trời lạ
Đậu xuống một
ngày như hoa nắng ghé bên hiên.
Đinh Hoàng Anh
Nhận xét
Đăng nhận xét