Con gái ơi, đừng
giết chết tuổi thanh xuân…
Ở tuổi18, tuổi đẹp
nhất của một người con gái, tuổi thanh xuân với nàng lúc này vẫn như là một
khái niệm mơ hồ, bởi nàng còn quá trẻ để lo lắng về sự trôi qua của thời gian. Nàng
mải mê học và chơi, đôi khi để ngày tháng trôi qua một cách phí hoài mà nào có
hay biết. Nàng nhìn người già, con trẻ bằng con mắt thờ ơ như người già sinh ra
vốn đã già như thế, con trẻ cứ mãi là trẻ con như thế…
Đến năm nàng chớm
23 tuổi, học xong đại học, ra trường và
bắt đầu cảm nhận được những vất vả của cuộc mưu sinh. Nhưng bởi chưa có gia
đình, nàng vẫn cứ là nàng của thuở 18, mặc sự xoay vần của cuộc sống, và vẫn vô
tư nghĩ rằng tuổi thanh xuân là kho báu bất tận…
Gần bước sang tuổi
30, nàng dường như đã trưởng thành, đã trải qua nhiều biến cố cùng thời gian,
đã đủ cứng cáp đương đầu với những thử thách cuộc sống… nhưng quay đầu nhìn lại,
nàng bỗng nhận ra tuổi thanh xuân của mình dường như đã vuột khỏi tay lúc nào
không hay. Nụ cười chẳng còn được tươi rói như xưa. Những điều nho nhỏ còn đâu còn
khiến nàng vui như trước. Nàng hờ hững nhìn cuộc đời để rồi dần đánh mất tuổi
thanh xuân của mình…
Thanh xuân của nàng,
phải chăng là cuộc chạy đua giữa những phút chập chờn, chông chênh, xen lẫn
nông nổi giữa biển cả cuộc đời. Khi mà nàng còn cố chấp, ngông cuồng, ngạo mạn,
đôi khi lại có những hèn nhát trốn tránh, để rồi vùi lấp bản thân vì những nỗi
sợ hãi hay đau khổ vô hình. Phải chăng nàng đang tự huyễn hoặc, tự nuông chiều
những cảm xúc của bản thân quá chăng? Ngày tháng buông trôi tự thở than với những
buồn khổ, cảm giác bất an lớn dần lên khiến tuổi thanh xuân trôi đi trong vô vị
…
Nhận xét
Đăng nhận xét