THỜI ẤY…!
Đi qua của những
năm tháng tuổi thơ mơ mộng đáng nhớ, chợt nhìn lại và ước ao "Cho tôi xin
một vé đi tuổi thơ"...
Thời ấy của tôi
là nhảy dây chun, đá cầu, bắn bi, bắn ná caosu vẫn còn là những trò chơi rất thịnh
hành. Hồi đó, chỉ cần có ít tiền lì xì là có cơ hội chạy ra mấy quán tạp hóa đầu
làng mua được mớ đồ hàng mới tinh, rồi ti toe rủ đứa bạn thân cạnh nhà cùng
nhau chơi cả ngày không chán.
Thời ấy của tôi
là những bộ phim hoạt hình là những bộ phim thiếu nhi ngộ nghĩnh với bao nhiêu
là điều ước trẻ con diệu kỳ như chiếc kính vạn hoa, chiếc khinh khí cầu của
giáo sư Poop, là những miền đất đầy những bí ẩn của chú thuyền trưởng tài ba
Sinbad, là chuyến hành trình đi thỉnh kinh đầy yêu ma quỷ quái của thầy trò Đường
Tăng...
Thời ấy, tôi
cùng bọn trẻ con trong làng , mỗi đứa cầm mấy nghìn tiền lẻ, nâng niu mong
ngóng xếp hàng để thuê đọc báo "Kim Đồng" của sạp cho thuê truyện cũ.
Thời ấy của tôi là những cuốn truyện tranh nhàu nát nhưng chứa biết bao điều kì
diệu. Là chú mèo máy thông minh Doraemon với chiếc túi thần kì, là anh chàng
Nobita hậu đậu vụng về hay cô nàng Xuka hiền dịu, chăm ngoan và dễ mến, là cậu
Xê-kô láu cá mỏ nhọn, là gã Chaien mập mạp, háu ăn và ưa bắt nạt kẻ yếu...
Thời ấy của tôi,
quà vặt là me dốt, ô mai dây, kẹo gôm, xoài dầm, là bịch sirô đá bào xanh, đỏ,
vàng ngọt mát giữa trời nắng chang chang trước cổng trường làng…Là những buổi hội
chợ làng cả năm mới tổ chức được vài lần với biết bao trò vui mới lạ…
Thế rồi thời
gian cứ qua, mọi thứ lùi dần vào quá khứ, giờ đây tôi đã ba mươi tuổi, cái tuổi
chưa trải đời nhiều nhưng cũng chẳng còn trẻ trung hồn nhiên nữa. Trên đường về
quê cũ, bắt gặp lũ trẻ quê hò nhau chơi trốn tìm, tôi thấy lòng mình nao nao giục
giã:
“Cho tôi xin một
vé đi tuổi thơ
Để trở về với giấc
mơ ngày xưa
Bút mực, truyện
tranh, những gói bỏng ngô trong ngăn bàn
Cho tôi xin về lại
thời tập tô để vẽ ông mặt trời hiền như bố
Những chiều rong
chơi say mê những món đồ hàng”
Nhận xét
Đăng nhận xét