AI RỒI CÓ LÚC ĐIỀM
NHIÊN
Rồi có ngày...cứ
thế...cứ điềm nhiên
Mùa đông vắng...chẳng
sợ chi sống những ngày bão nổi
Chẳng giật mình
khi mùa đông thay đổi
Chẳng chút dỗi hờn,
chẳng nước mắt chứa chan
Ừ, mùa đông
không về, mặc em giữa cơ hàn
Thôi, chẳng bận
vì mùa đông nói dối
Khoác tấm áo đỏ...điềm
nhiên...một mình em một lối
Chẳng chút muộn
phiền, chẳng muốn nhớ ngày qua
Tất cả lùi dần...lùi
dần....đến lúc xa...
Ai cũng thế, mải
miết lắm con đường...rất vội
Riêng mình
em...điềm nhiên...ngày xưa xóa gội
Đóng gói, nhạt
nhòa, gửi lại phố mùa xưa
Em giờ...dẫu lạc
đường vẫn điềm nhiên đi giữa những ngày mưa
Điềm nhiên sống
suốt những ngày nắng đỏ
Đời có bao lần
ào ạt sóng đổ
Cứ thế, quen rồi,
em chọn cách...điềm nhiên
Em chỉ là đàn bà
thôi, chân cứng, tay vẫn mềm
Chẳng thể giữ
khi mỗi mùa thay đổi
Hết rồi...em đã
qua mùa nắng hanh nông nổi
Đủ hết vội
vàng....đủ hiểu cách...điềm nhiên
Điềm nhiên cười,
điềm nhiên vui....điềm nhiên...
Vũ Phong
SL 4.3.2017
Nhận xét
Đăng nhận xét