Cậu ơi! Tôi buông tay nhé…!

Cậu ơi! Tôi buông tay nhé…!

Hôm nay trời đẹp ghê, cái lạnh se se của cơn gió buổi sáng dù nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm đỏng đảnh mấy chiếc lá mong manh xúng xính búp hồng trên cành phượng đương mùa nở rộ…!

Những câu chuyện về lũ học trò chúng ta trong những năm thuở cấp hai, cấp ba  đẹp lung linh như những giọt sương pha lẫn tiếng thánh thót chất chứa trong khúc hát của chú họa mi buổi sớm mai và vội vã chẳng khác nào những chuyến xe bus ngoài cổng trường. Lên xe, đi rồi về, thế là lại bắt đầu một học kì. Lên xe, đi không về nữa, thế là tốt nghiệp cùng với chia xa để cho bao kẻ vấn vương những kỉ niệm… Rất nhiều bạn bè thân thiết ngày nào giao lưu ít dần đi, thậm chí là mất cả liên lạc. Như bao ai khác tôi và cậu cũng thế, hai đứa bạn thân từng suốt ngày bám lấy nhau tâm sự to nhỏ giờ mỗi đứa mỗi nơi, tới những thành phố khác nhau, những ngôi trường khác nhau, sống những cuộc đời khác nhau. Qua biết bao nẻo đường, tôi đã gặp rất nhiều người, sau đó cũng chia xa, rồi theo thời gian tôi với họ mỗi lúc càng xa nhau hơn. Nhưng trong thâm tâm tôi lúc nào cũng thế, tôi vẫn nhớ mình từng có một người bạn, một người bạn chiếm trọn con tim những ngày tháng thanh xuân kia. Ngẫm nghĩ lại, phải chăng tôi đã dành trọn những năm tháng thanh xuân đổi lấy một kỉ niệm vĩnh viễn ngự trị trong trái tim mình chăng?

Tôi nhớ rằng mình đã thích cậu đã hơn bảy mùa thanh xuân kia rồi đấy! Cho đến khi cả hai ta đều ra trường, mỗi đứa chọn một phương trời riêng, tôi vẫn ấp ủ trong tim một mối tình đơn phương thầm lặng.

Chúng ta không có nhiều kỉ niệm theo kiểu của những lứa đôi yêu nhau nhưng sao tôi lại cứ níu kéo một mỗi tình theo thời gian mãi không thôi! Có lẽ… đối với cậu là không nhiều nhưng với tôi thì lại là rất rất nhiều. Có chăng bởi vì, cậu chính là người đầu tiên tôi yêu.

Tôi ngày ấy đã từng mơ mộng có một ngày nào đó tôi và cậu cùng chung đôi trên lối yêu. Có phải tôi hão huyền quá không khi hai ta chẳng có điều gì chắc chắn để đến với nhau được cả!

Tôi gặp cậu vào một ngày nắng nhẹ của buổi tựu trường đầu năm cấp hai, rồi học chung một lớp, cùng nhau đi chung trên con đường về mỗi ngày, theo những năm tháng trôi tựa mây trời,  tôi lỡ để trái tim mình lỗi nhịp với danh nghĩa là đứa bạn rất thân.

Tôi không sợ ai thích cậu cả, tôi chỉ sợ tình cảm đó được cậu đáp trả mà thôi. Nhưng điều tôi sợ nhất đó đã xảy ra rồi. Cậu và tôi chơi thân  với nhau cũng đã hơn tám năm rồi. Cảm giác ngày nào được bên cậu, với tôi đó là niềm hạnh phúc. Nhưng cậu lại chưa bao giờ để ý đến tôi, người cậu thích lại là cậu ấy, một người bạn khác trong lớp chúng ta. Mỗi lần đang dở dang chuyện trò vô tư cùng cậu trong lớp học, tôi bất giác nhìn lên, thấy cậu đang thả hồn về phía cậu ấy, tim tôi bỗng thắt lại.

Tôi thích cậu hơn khi ấy đã hơn bốn năm trời cũng không bằng một lần vô tình cậu được chuyện trò cùng cậu ấy. Trong mắt cậu lúc ấy có lẽ chỉ có cậu ấy mà thôi, tôi không nghĩ là cậu thương cậu ấy đơn phương nhiều đến như vậy! Người ta xinh đẹp hơn tôi, học giỏi hơn tôi, cái gì cũng hơn tôi cả. Tôi thấy mình thua thiệt hẳn cậu à! Còn cậu ấy, tôi phát hiện ra chưa bao giờ nhìn lại cậu như một cái lễ đáp trả cho cái ánh mắt mênh mang hi vọng kia. Tôi khi đó, chỉ biết lặng lẽ đứng giữa hai người. Cậu ấy chỉ biết quan tâm đến mình, còn tôi chẳng biết gì ngoài việc lặng lẽ dõi theo hai người. Tôi vẫn thầm an ủi bản thân mình, cậu cứ theo đuổi tình yêu của mình đi khi nào mệt mỏi hãy quay lại vẫn có tôi chờ cậu ở phía sau. Và niềm tin ấy vẫn cứ tồn tại dù cho những năm tháng sau này cậu đã bên cạnh biết bao cô gái mà chưa bao giờ là tôi. Tôi cứ nghĩ cứ theo đuổi cậu rồi sẽ có một ngày cậu sẽ cảm động trước tình cảm của tôi. Tôi vẫn không muốn hiểu rằng mối quan hệ thực sự giữa chúng ta cho dù có thân thiết với nhau tới mức nào thì mãi mãi vẫn chỉ là hai đường thẳng song song chẳng  bao giờ có thể cắt nhau khi người còn lại cứ mải miết tìm kiếm giao điểm riêng cho mình.


Rồi mọi thứ cũng đến lúc. Mùa hạ, mùa thi, mùa chia ly...cuối cấp ba. Tốt nghiệp! Thanh xuân chấm dứt!

Tôi biết thừa rằng cậu thấu hiểu tình cảm của tôi khi ấy. Nhưng biết thì có làm sao cơ chứ khi cậu vẫn xem tôi là kẻ vô hình. Cậu vẫn vô tâm chẳng quan tâm gì đến tôi. Vậy mà tôi vẫn cứ ngốc nghếch theo đuổi cậu. Có lẽ trong suốt những thanh xuân của mình, điều mà tôi nuối tiếc bấy lâu đó là chưa một lần nào tình cảm của tôi được đáp trả!
Thời gian đôi bạn chúng ta chia tay đã nhiều năm mà sao tôi vẫn không thể quên được cậu. Đã biết bao nhiêu lần tôi tự nhắn nhủ với bản thân hãy tự tìm lối thoát buông bỏ cậu đi thôi mà nào có bao giờ làm được đâu. Có lẽ là tôi đơn phương thương cậu quá nhiều rồi. Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi, cho đến hôm nay tôi cảm thấy mình rất mệt mỏi,  luôn là kẻ phải chủ động dõi theo cậu, quan tâm đến cậu. Nhưng có bao giờ cậu quay lại nhìn tôi dẫu chỉ một lần đâu!

Có phải thanh xuân của tôi đã quá lãng phí rồi không khi cứ ngu ngốc yêu thương đơn phương cậu? Thế nên, tôi buông tay nhé! Tạm biệt thanh xuân…!…


Nhận xét