Thanh xuân nhạt nhòa!

Thanh xuân nhạt nhòa!
Tôi thích cậu năm 16 tuổi. Quãng đường thanh xuân rực rỡ ấy chính là cậu!
Tôi nhớ sao cái ngày mới bước chân vào cấp 3 ấy. Chẳng có từ nào có thể diễn tả được cái cảm giác lạc lõng, trống trải  giữa đám người xa lạ. Tôi khi ấy chỉ mong muốn ước gì mình có thể quay lại những ngày tháng êm đềm cái thuở cấp 2. Rồi cậu đến…!
Cậu-một chàng trai từ trường khác chuyển đến, không đẹp trai, không cao ráo,… nói chung là chẳng có gì để nổi bật cả nhưng không hiểu tại sao tôi lại chỉ chú ý đến cậu.Có lẽ bởi cái nụ cười răng khểnh gần gũi mà cậu hào phóng tặng cho tôi ngày lần đầu gặp gỡ khiến tim mình bỗng xuyến xao.

Có những lúc ngồi một mình, vu vơ tôi vẫn thầm nghĩ ngợi những thứ xa vời về cậu, nhưng sau cái ý nghĩ ấy tôi không quên tự an tủi mình “Chắc hẳn bản thân tôi cũng chỉ nhất thời thích cậu mà thôi. Tôi với cậu ngồi cùng bàn, khoảng cách và thời gian khiến cho hai đứa trẻ xa lạ ngày nào trở nên thân quen hơn, những buổi học chẳng thể nào thiếu những câu bông đùa, những chiêu trò nghịch ngợm như bao đứa bạn xung quanh đang ở cái tuổi dở hơi mà người ta vẫn thường nói là “nhất quỉ nhì ma” ấy!
Cậu nghịch ngợm tinh quái lắm, chẳng như cái vẻ ngoài hiền lành cùng nụ cười ngô nghê mà tôi bị đánh lừa thuở ban đầu. Cứ mỗi lần tôi lên bảng trả bài, cậu nghĩ bao nhiêu thứ để chọc ghẹo làm tôi phát cáu. Biết bao lần tôi giận dỗi chả thèm nói chuyện với cậu, cậu cứ giả đò như kẻ ngu ngơ không biết gì, cứ tha hồ mà bắt chuyện như một cách nhắc nhở chỉ mình tôi tự hờn, tự giận đơn phương mà thôi!
Nghĩ lại những khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình rất vui vì đã được gần cậu thêm một chút! Thời gian trôi đi, tôi thích cậu lúc nào không biết, nhưng tôi hiểu những thứ tôi dành cho cậu chỉ là thứ tình cảm đơn phương xuất phát từ một phía tôi mà thôi. Nhưng khi ấy tôi vẫn hi vọng, hi vọng nhiều lắm, bởi tôi biết cậu vẫn chưa có người yêu!
Rồi bữa tiêc cũng đến lúc tàn canh, buổi tổng kết lớp năm ấy tôi và cậu cũng mãi mãi xa nhau từ đó.  Tội hụt hẫng và trống vắng đến lạ thường cậu à. Năm tháng vội vã để tôi nhận ra mình yêu cậu quá nhiều rồi!
Chúng ta mỗi người mỗi ngã, tôi và cậu ít dần những buổi trò chuyện, những cú điện thoại hỏi han nhau, bởi vốn dĩ hai ta đều bận, đều mải mê những chuyện của riêng mình. Xa dần cái thuở mà hai đứa chỉ muốn gặp nhau để kể cho nhau nghe những gì mình đã trải qua, nói xấu mấy đứa mình ghét, muốn thưởng thức những món ăn quen thuộc nơi quán cóc dọc đường về. Xa lắm… xa lắm rồi…! Nào có ai lường trước được ngày mai, và tôi nào có lường trước được rằng mình và đứa bạn thân nhất, đột nhiên trở thành người xa lạ, bặt vô âm tín. Tôi bắt đầu quen dần với việc thôi nghe ngóng tin về cậu, về người yêu của cậu, tim tôi chẳng còn run lên mỗi lần nghe phong phanh ai đó nói rằng cậu có quen cô này, cô nọ nữa… Cuộc sống nơi xứ người ồn ào, vội vã, tôi tự để tim mình lỡ nhịp tự bao giờ. Có lẽ bởi vì chúng ta đã trưởng thành, tình bạn thân thiết năm nào, tình yêu đơn phương mà tôi ấp ủ trong những năm tháng thanh xuân vời vợi kia chính tôi đã lỡ làng đánh mất.
Liệu có thứ tình cảm nào lãng mạn và trong trẻo hơn tình bạn và tinh yêu những năm tháng thanh xuân hay không? Cảm xúc đô cơn trong tôi lại ùa về mỗi lần nhìn lại cuốn sách cũ chi chít chữ ký, những nét vẽ vời vô thức của cậu. Tại sao tôi có thể quên cậu nhanh như thế nhỉ? Tôi đã dành trọn cả thanh xuân để yêu cậu thôi mà! Tôi thầm nghĩ phải chăng cảm xúc mình bị thất tình còn hơn cái trạng thái không cảm xúc này khi chứng kiến thứ tình cảm gắn bó bấy lâu trở nên dần nhạt nhòa.
Bỗng nhiên thấy mình hụt hẫng và hoang mang quá cậu à! Chúng ta đã từng thân thiết đến thế, mà đột nhiên một ngày lại trở thành người chưa từng quen, bỡ ngỡ mỗi lần vô tình gặp gỡ trong một quán cà phê lạ. Là vì khoảng cách quá xa hay vì thời gian vô tình lấy đi những gì vốn dĩ thuộc về chúng ta hả cậu?


Nhận xét