CHUYỆN CHÚNG MÌNH

CHUYỆN CHÚNG MÌNH
Giữa chúng mình chẳng thể gọi thành tên
Bởi những nhớ nhung mơ hồ hơn là bạn
Mỗi khi buồn chỉ nắm tay, ngả đầu trên đôi vai sẽ không còn nhàm chán
San sẻ nỗi lòng bằng những phút lặng im
Giữa chúng mình chẳng thể gọi thành tên
Hiểu rõ đối phương từng thói quen, ghét, yêu thường nhật
Lặng lẽ bên nhau giữa khoảng đời tất bật
An ổn, yên bình dành một khoảng vì nhau

Cứ thế chúng mình hai đứa thế đã lâu
Ở mỗi đêm khuya lại hai đầu xa nhớ
Nhưng chẳng bao giờ lại gần hơn nữa
Chỉ lúc muộn phiền than thở, hẹn hò nhau
Cứ thế chúng mình hai đứa thế đã lâu
Có khoảng trời riêng, góc mỗi người bé nhỏ
Có những êm đềm cùng nhau hai đứa có
Cũng chẳng vội gì mà phải đặt thành tên
Em cứ vậy, cứ thế, cứ hồn nhiên
Anh chẳng kiếm câu trả lời xác thật
Đâu phải cứ mất công chi chấp nhất
Cứ thế chúng mình chẳng cần gọi thành tên
 Vũ Phong 
SL 10/6/2016

Nhận xét