CƯỜI ĐỂ HIỂU NƯỚC MẮT CÀNG THÊM MẶN
Em không đi nữa...mệt rồi...nghỉ chân
Mặc kệ hết nếu ngoài kia sóng đổ
Cần gì nữa nếu không ai che chở
Tự ôm mình để một giấc ngủ ngon
Em không tìm nữa...trên đường sỏi đá mòn
Vết chân cũ dẫu có mờ phai nhạt
Nghỉ chân thôi dẫu chỉ là một lát
Để một mình...một chút...một tự yêu
Em không đến nữa...vì có thể bao nhiêu
Hay tự cứa vào chính mình thêm nhói
Vờ như...không hay lời mùa thu...nói dối
Sẽ ổn thôi...nếu biết...tự ru mình
Em không khóc đâu...để ai xem...vô tình
Cười để hiểu nước mắt càng thêm mặn
Buồn và vui...đâu bởi là phiền bận
Hững hờ nhau...ai níu được ai về
Em không hỏi đâu...câu hỏi...đặt bên lề
Mãi im lặng chẳng thấy lời trả lại
Hỏi làm chi rồi lạc và hoang dại
Lạc mình trôi...mùa cũ...đã đi rồi./.


SL 2/9/2017
Nhận xét
Đăng nhận xét