VIẾT CHO TUỔI BA MƯƠI

VIẾT CHO TUỔI BA MƯƠI
Nguyễn Lê Tuyết

Em đã già chưa nhỉ?
Mà cứ ngồi một mình nghĩ về những ngày xưa
Lại thấy ngày đó sao dại khờ ngốc nghếch 
Và chợt nhận ra...
lời hứa với chính mình cũng bị lãng quên

Em đã già chưa?
Sao đường về chiều nay như lạ, như quen
Thấy rụt rè, phân vân và bao điều nghi ngại
Sợ phải mất công, sợ rằng rồi thất bại
Sợ lạc lối về, sợ hụt hẫng, chênh vênh

Em đã già chưa?
Mà tháng ngày sao thấy buồn tênh
chẳng còn mơ về những giấc mơ màu hồng nữa
Chẳng còn thẫn thờ ngồi ngắm mưa qua song cửa
Những yêu thương như sâu lắng dịu dàng hơn


Em đã già chưa?
Sao thấy mình trống trải cô đơn
Đã quên rồi những ước mơ được tự do bay nhảy
Mà chỉ muốn được bình yên tựa vào bờ vai ấy
Quên hết nhọc nhằn, không muốn nữa bon chen

Có bao giờ níu giữ được thơi gian
Cả tuổi trẻ cũng đâu bên mình mãi được
Cuộc sống cứ trôi và ta buộc phải đi về phía trước
Tiếc nuối bao điều nhưng cũng phải buông thôi

Hình như vậy, em đã già rồi
Những điều cầm nắm trong tay thấy mong manh quá đỗi
Đã qua rồi cái thời nông nổi
Nên quý trọng biết bao những tấm chân tình.

Tuổi ba mươi như chợt nhận ra mình
Những khổ đau xin gửi vào nụ cười để quên đi nước mắt
Tuổi ba mươi mới biết đếm đong, chắt chiu, lượm lặt
Hạnh phúc hiếm hoi góp lại cho tròn.

Ba mươi rồi, em giờ chẳng còn son!
Hòa Bình ngày 19/4/2014

Nhận xét