VỜ DỐI

VỜ DỐI
Chẳng dám cúi mình vì sợ giọt nước mắt phải rơi
Đâu phải đôi mươi để khóc òa trước giông đời đến nữa
Cũng chẳng thể lặng im...để thản nhiên coi như chưa một lần gặp gỡ
Mặc chiếc áo choàng vội vã chuyến đi xa
Một mình tôi cứ thế...đứng chờ...cùng mưa... cố tin rằng giông bão sẽ qua
Để chính mình ướt nhẹp giữa tổn thương ngàn vết dao đâm đau nhói
...tôi quen dần...hay chỉ là tự đánh lừa mình không sao khi những lời vờ dối
Tưởng đã ngủ rồi... úp mặt ...chạm vào ngàn mũi kim
Có những điều chẳng nói được thành lời chỉ nén chặt trong tim
Không dám khóc sợ bờ vai rung lên....không một người giữ lại
...thôi...cứ coi như...lúc ấy đã tin ai bằng đắm say khờ dại
Tôi xin tôi về...từ hốc đá rong rêu

Xin cho chính tôi...mau trưởng thành từ vụn vỡ, liêu xiêu
Dẫu có mệt...cũng phải dừng khát khao bằng chông chênh, ảo tưởng
Nào có ai...thật tình đưa tay sẵn sàng chờ phía trước
Phải tự chính mình.... tự đứng vững đôi chân
Vì giọt mặn từng lã chã một lần
Vì đắng ngắt thêm một lần lại tới
Vì đau lắm ...vì những lời vờ dối
Tự dặn mình...đau đấy...phải buông tha
Tha thứ mình....tha thứ...tha thứ ta.
👣Vũ Phong👣
Sl 7/9/2017

Nhận xét