GỌI NẮNG
Tôi người đàn bà
thời con gái đã xa
Đếm bao mùa thu bên
lá vàng khắc khỏai
Mãi miết viết thư
kể tình hoang hoải
Góp nhặt những mảnh
tình đong đếm trái ngang
Tóc điểm sương dâu
bể bởi thời gian
Bên hạnh phúc không
như lòng ước muốn
Mà con tim nụ tầm
xuân vẫn cuồn cuộn
Nhớ mãi giọt dấu
ái bên tháng ngày
Rồi lặng lẽ đi vay
mượn một bờ vai
Vì trong lòng vẫn
chồng chành nỗi nhớ
Ngất ngây bờ môi
trong dư âm hơi thở
Dẫu gánh tổn thương
chơi vơi bao cuộc tình
Con tim rách xước tự
khâu lại cho mình
Với những cơn mê đắm
đuối trong đêm tối
Giờ em chết lặng khi
tình chia hai lối
Mơ mộng vấn vương
chỉ trút cạn vào thơ
Xin đông khoan về cho
ấm lại giấc mơ
Giọt nắng tàn hong
thêm tình chết lịm
Để canh dài bờ môi
không hoang tím
Bên nổi trăn trở khao
khát dấu trong lòng
Hoa Vô Ưu
Nhận xét
Đăng nhận xét