TỰ KHÚC

TỰ KHÚC
Nỗi nhớ nào theo gió mãi đi hoang
Xé toạc màn đêm âu sầu, tĩnh lặng
Muốn thét lên để ngăn dòng lệ đắng
Lại ngậm ngùi ngồi nhặt những rêu phong
Cánh hoa nào héo rụng giữa trời đông
Ai nhớ, ai quên...mùa thu đâu xót lại
Chỉ nỗi buồn vẫn từng đêm hoang hoải
Giữa thinh không, giữa những đợi, những chờ
Giấc mộng nào hóa hiện thực trong mơ
Để ghép nốt những vần thơ còn gãy
Tự hỏi lòng sao yêu người đến vậy
Chẳng nhạt nhòa dẫu năm tháng hư hao

Tiếng yêu nào người đã đến gửi trao
Gieo nhớ, gieo thương vào tim buốt giá
Nguyện đợi chờ mặc sóng đời nghiệt ngã
Bởi mất nhau là khuyết nửa cuộc đời
Mối tình nào bao sóng gió, chơi vơi
Trải qua rồi sẽ yêu thương trọn vẹn
Núi có mòn và biển kia có cạn
Thân xác rã rời...hồn vẫn sẽ tìm nhau!
Hỏi mấy ai hiểu hết những nông sâu
Một câu "yêu" mà chẳng là xưa cũ
Chợt ghé qua xóa bụi mờ rêu phủ
Mà bấy lâu ta tưởng ngủ quên rồi!
Yêu!
Có bao giờ phán xét được đúng sai
Trách giận chi rằng con tim tội lỗi
Bảo rằng quên mà nào đâu quên nổi
Để...
Tự khúc đêm nay...ta lại gọi tên người!
Nguyễn Lê Tuyết
Nguồn: Những bài thơ hay

Nhận xét