Phải chi mình cứ trẻ để mà đau


Em biết chúng mình ai cũng có một cuộc đời
Mấy chục năm nhưng có hai mấy năm tươi trẻ
Sống giữa dòng đời như một hạt cát bé
Chưa kịp làm gì đã bị cuốn đi xa
Em biết tháng năm này không phải chỉ là những bông hoa
Nó chẳng bao giờ tàn dù mình đau muôn thuở
Dù có trẻ để yêu say như thể
Những ngón tay gầy
Dứt hết hết tim gan dứt hết cuộc đời mình
Anh đi những đâu và em yêu những ai
Mình lang bạt vô biên rẽ trăm ngả
Mải mê hợp rồi tan không biết mình đang già

Những mái nhà
Đứa trẻ
Hay tương lai
Khiến chúng ta cứ lao mãi
Thanh xuân ngắn ngủi như một tiếng thở dài
Ngoảnh đi ngoảnh lại mình đã ở hai đầu thế giới
Gió mưa cuồng loạn tơi bời
Sao em lại sợ những điều chưa từng thấy!
Chúng mình còn trẻ còn được sai
Phải sai nhiều mới biết nỗi sợ hãi
Ta trân quý, tôn thờ, và nhẫn nại
Đớn đau này sinh ra để cho ta
Phải chi mình cứ trẻ để thiết tha
Em sợ biết mấy ngày em thức dậy
Thấy tóc xanh đã hoá bạc, thấy da nâu đồi mồi
Thấy tim mình héo úa
Thấy đời mình phai phôi
Phải chi mình cứ trẻ để mà đau
Dù núi dù sông có trở thành dĩ vãng
Để mặc chúng mình yêu đến hoang tàn
Để cuộc đời mình cứ thế mênh mang.

Nhận xét