ANH VẪN CÒN THƯƠNG CÔ ẤY RẤT NHIỀU


Anh vẫn còn thương cô ấy rất nhiều
Vẫn thường lặng im hằng đêm bên điếu thuốc
Vẫn cứ âm thầm dõi theo trong thinh lặng
Vẫn tiếng thở dài như nuối tiếc điều chi
Có một lần cô ấy gọi cho anh
Mắt anh sáng lên cùng niềm vui, em biết
Em khẽ mỉm cười, hỏi anh rằng "Ai vậy?"
Anh vội trả lời "À, chẳng có gì đâu"
Vậy đến cuối cùng, mình là gì của nhau?
Em thấy chạnh lòng khi hiểu ra tất cả
Có lẽ là, giữa cuộc đời hối hả
Mình gặp được nhau nhưng phận chẳng đủ đầy

Cô ấy vẫn là người quan trọng với anh
Em muốn hỏi rằng, sao anh không níu giữ?
Sao anh lại để mình trở thành quá khứ?
Rồi phải từng đêm nhớ cô ấy thật nhiều
Em chọn cho mình cách cất bước ra đi
Như lúc ban đầu, đến vội vàng, chẳng nghĩ
Em không tiếc quãng thời gian hoang phí
Mà chỉ tiếc cho anh chẳng dám tỏ lòng mình
Cạnh bên một người vẫn còn những vấn vương
Về người xưa, về những ngày đã cũ
Thì những muộn phiền sẽ tìm về giấc ngủ
Em chọn cách ra đi,...
...để chúng ta nhẹ lòng!

Nhận xét