Biết bao giờ, ôi, biết bao giờ nữa?
Thơ ngây xưa em má thắm môi hồng
Chờ anh tới hiên nhà ai lá đổ
Giữa lưng chiều hờn dỗi cuộc mông lung
Rồi để muộn khi trần gian khép mắt
Mình còn quên gửi gió chút niềm thương
Chợt dạo đó buồng tim rồi thoáng chật
Mới ngỡ ngàng mình sợ những cô đơn
Biết bao giờ, ôi biết bao giờ nữa?
Mai em là dâu mới của người ta
Chiều rất cũ và hiên nhà cũng cũ
Hẹn anh về thiệp cưới buổi chiều qua
Anh đâu biết sao em thôi không đợi
Nửa chừng thương anh biết gửi nơi nào
Còn ai để đêm về trong tiếng gọi
Nhỏ đâu rồi, có sợi khói buồn cao.
-Quốc Thạch
Nhận xét
Đăng nhận xét