CHO NGƯỜI TÌNH LỠ


CHO NGƯỜI TÌNH LỠ


Câu thơ cũ, gói vào trong ký ức
Ta mang theo suốt cả chặng đường dài
Hành trang nặng, nên chìm vào vô thức
Ta đợi điều gì thức tỉnh một sớm mai?

Nỗi nhớ không tên, nỗi nhớ chẳng hình hài
Vậy mà sao khiến lòng ta đau đáu
Ta che giấu rất sâu, ta dại khờ nương náu...
Ta có tội với chính mình khi chẳng thể thương ta!




Em...
Em đến với ta, tình ấy là thật thà
Vậy mà sao chưa thể nào mà đón nhận
Ta chẳng thương em hay vẫn còn vướng bận?
(Dư ảnh năm nào, cảnh cũ người xưa)

Đêm nay ta nằm nghe rõ từng tiếng mưa
Và cố mường tượng ra hình hài của gió
Nhưng ta chỉ thấy em...vì ta mà ngồi đó
Chia chát nỗi buồn, chia cả những niềm đau!

Ta chia cho em là những mối ưu sầu
Em chia lại cho ta những đêm thâu thức trắng
Ta chia cho nhau hai cuộc đời cay đắng
Để nhận lại phần mình là một khoảng lặng...
khôn nguôi!


-Huân Trần-

Nhận xét