ĐI QUA MÙA GIÓ
Chẳng có con đường nào dẫn về lối có nhau
Đường đã thay tên qua bao mùa trở gió
Em có hiểu không hay vẫn còn chưa rõ?
Dẫu đường có như xưa...thì gió cũng đã trở theo mùa.
Chợ có chưa tàn cũng chẳng ai bán nữa mà mua
Chỉ là đổi chác niềm vui mà trêu hoa ghẹo nguyệt
Thế nên, kẻ nặng lòng chính là người thua thiệt
Em đợi gì đây, khi ngựa đuổi theo gió khuất chân trời?
Lỡ làng, em buộc lại tóc đôi mươi
Trói cả duyên em vương trời thiếu nữ
Gói gọn nỗi mộng mơ, em trao người cất giữ
Phất nhẹ yêu hờn em tình tự với cô liêu.
Ngày đã cạn đâu em mà tím cả trời chiều?
Dẫu gió có vô tình ít nhiều làm em nhớ
Về đi em, bình minh rồi rực rỡ
Em hãy về chải lại nếp xuân xanh.
Em hãy về, nơi đó còn anh!
Chẳng có con đường nào dẫn về lối có nhau
Đường đã thay tên qua bao mùa trở gió
Em có hiểu không hay vẫn còn chưa rõ?
Dẫu đường có như xưa...thì gió cũng đã trở theo mùa.
Chợ có chưa tàn cũng chẳng ai bán nữa mà mua
Chỉ là đổi chác niềm vui mà trêu hoa ghẹo nguyệt
Thế nên, kẻ nặng lòng chính là người thua thiệt
Em đợi gì đây, khi ngựa đuổi theo gió khuất chân trời?
Lỡ làng, em buộc lại tóc đôi mươi
Trói cả duyên em vương trời thiếu nữ
Gói gọn nỗi mộng mơ, em trao người cất giữ
Phất nhẹ yêu hờn em tình tự với cô liêu.
Ngày đã cạn đâu em mà tím cả trời chiều?
Dẫu gió có vô tình ít nhiều làm em nhớ
Về đi em, bình minh rồi rực rỡ
Em hãy về chải lại nếp xuân xanh.
Em hãy về, nơi đó còn anh!
-Huân Trần-
Nhận xét
Đăng nhận xét