Kẻ vu vơ...

Và ngày và đêm cứ lặng lẽ trôi đi
Biết bao nhiều điều đã trở thành đổ nát
Những gì em mơ bỗng trở nên rất nhạt
Những gì anh hiểu cũng trống rỗng vô biên
Và em với đêm vin vào nhau khóc mệt
Bao lời muốn nói bị thứ gì cản mất
Vô thức trong em chất đầy chật vật
Sao em lại không thể tìm thấy em?

Sao em lại không thể ấm êm?
Không thể ôm anh như bình thường vốn dĩ
Không thể thôi nghĩ về anh với biết bao vị kỷ
Không thể hôn anh để xé nát cô đơn
Những mâu thuẫn khiến em bồn chồn
Khó ở như trong lòng có lửa
Trái tim em đời đời muôn thủa
Là chiếc gai nhọn làm đau bất kì ai
Kể cả em hay anh hay ai nữa.
Em không lý giải được bài toán của chính mình
Em giống như kẻ bệnh hết thuốc chữa
Vô phương bất lực trôi vào miền điêu linh.
Ngày xanh

Nhận xét