Người không đi xa mà tại phố này mưa!

Người không đi xa mà tại phố này mưa
Che mất một bóng hình chỉ gần ngay trước mắt
Những ngõ đường lạc nhau rất chóng vánh
Quên bàn tay đặt trên gốc cây già
Lạc mất nhau không phải vì người đi quá xa
Mà bởi tại bờ vai ít hơn một tiếng thở
Ta không đưa ra – người không muốn phải nhớ
Thì gượng gạo làm gì cho nặng một cái ôm


Người không cần ít ta cũng đâu cần nhiều hơn
Tình yêu có thật là cứ phải khác xa nhau đến thế ?
Một người khóc than còn một người sợ ngón tay chạm vào những giọt lệ
khi nào trái tim mới cho sự thấu hiểu một cách tự nhiên ?
Người bước đi còn ta ngồi lại rất bình yên
Có gợn sóng trong lòng chỉ nhỏ hơn tiếng thở
Chúng ta đã yêu nhau mà cứ ngỡ là cả đời lầm lỡ
Lúc sau cùng ước - “số phận thứ hai”
Người không đi xa mà tại con đường đó quá dài
Có lúc ta muốn giữ mà nhọc nhoài không đuổi kịp
Chúng ta từng nghĩ mình yêu nhau? 
Giờ ta đứng còn người thì bước tiếp
Rất vô tình như đã sống ở kiếp khác đầu thai
Ta biết người không thực sự muốn bước đi
Ta cũng chẳng thể đuổi theo vì con đường đó quá dài!
Thế là mình thành những kẻ yêu nhau giả dối
Chấp nhận cách yêu của những con người lướt qua cuộc đời nhau rất vội
Có thực ta đã từng một thời thấu hiểu ngay cả cái nắm tay?




-Nguyễn Trường Phong-
Gom nắng cho anh

Nhận xét