Em bâng khuâng nghe tiếng gió thở dài...!

Em bâng khuâng nghe tiếng gió thở dài
Trên vòm lá mùa đang dời chân bước
Bông hoa cũ lặng im ngoài sân trước
Chẳng biết giờ anh đang ao ước những gì


Cuối cùng tháng ngày cũng bỏ chúng ta đi
Mùa thu đã gửi di thư vào lòng đất
Cánh hoa cuối cùng cũng cất mình bay mất
Giọt nắng sau cùng cũng biến mất vào mưa





Và chắc nhớ, quên trong trí nhớ đã thừa
Biết phải nói điều gì nếu gặp nhau lần nữa
Hỏi về hạnh phúc của người hay kể về đau khổ
Bằng giọng trầm buồn hay nên giả vờ vui?

Nhấp một giọt buồn mà đã đắng tràn môi
Nghe giông bão tận hồn mình dội lại
Muốn giữ riêng lòng bí mật nào đó mãi
Chỉ để dành thôi dỗ những giấc mơ dài

Anh là nắng rớt qua vòm lá khẽ
Giữa mùa mây giăng khắp những ngả đời
Biết hiếm hoi lắm, thậm chí là không thể
Em nhặt cho đời để giấu, giữ mình thôi!

(P2T)

Nhận xét