Lỡ duyên

Anh bây giờ vui bên người như vậy
Chắc quên em người con gái đã từng
Em bây giờ mắt lệ vẫn rưng rưng
Còn đứng mãi giữa lưng chừng thương nhớ
Ngày xa nhau trong lòng em vẫn ngỡ
Một ngày nao anh sẽ lại trở về
Trên chốn quen mình tay nắm vai kề
Che nắng mưa, che những ngày giông bão

Em vẫn giữ những niềm thương đau đáu
Đi qua nơi in dấu bước chân anh
Ở nơi đó bầu trời chắc rất xanh?
Trong tim em là một vùng lạnh giá
Anh bây giờ sao mà xa xôi quá
Em đợi anh cánh hoa đã úa tàn
Những nhớ thương em phải giấu vội vàng
Vì em sợ cả thế gian đều biết
Anh nơi đó có bao giờ nuối tiếc
Về khoảng trời mình tha thiết bên nhau
Có bao giờ anh ngoảnh lại phía sau
Nhặt cánh hoa đã phai màu tàn úa?
Em không muốn nhớ nhung về anh nữa
Mà ưu buồn cứ vây bủa tim em
Thôi anh về bên người ấy ấm êm
Em lặng lẽ tập quên tình dang dở

Bài thơ đã cũ.

Nhận xét