MUỐN VỀ NÉP MÁI HIÊN LÒNG MẸ

Có những ngày trời cứ như vầy…âm u, không mưa, không nắng.
Buồn đến rớt nước mắt…vì nhớ mẹ!
Nhớ ngày xưa bữa cơm có hai con cá, mẹ toàn lựa thịt cá cho con, còn mẹ thì bỏ xương vào chén của mình…rồi mẹ bảo mẹ thích ăn xương cá vì nó ngon hơn thịt cá. Ngày ấy làm gì hiểu …Đến khi lớn lên...đủ lông đủ cánh, đủ buồn, đủ...đau. Mới biết ngày xưa mẹ toàn ăn xương mà khen ngon để nhường con ăn thịt. Trên đời này làm gì có thứ tình nào thiêng liêng hơn tình mẹ!



MUỐN VỀ NÉP MÁI HIÊN LÒNG MẸ
Muốn trở về làm đứa trẻ con
Được mẹ rầy la, xong nép mái hiên lòng của mẹ
Con mệt rồi, giữa dòng đời nhiều ngã rẽ
Sao rẽ hướng nào cũng chỉ thấy bão giông
Tự dưng thèm về làm đứa trẻ thong dong
Chẳng phải lo ngày mai mưa hay nắng
Mặc kệ ngoài kia là trời cao, đất rộng!
Vẫn thấy an nhiên khi được ở nhà mình
Mẹ ơi, con biết năm tháng rất vô tình!
Và người dưng trên đời họ không thương con như mẹ
Tình cảm đâu phải mớ rau mà họ đếm đong
rồi khi buồn mang ra mổ xẻ
Con mẹ mệt nhoài vì thiên hạ…họ vô tâm!
Mẹ ơi, giàn mướp nhà mình chắc đã mấy bận trổ bông
Con thèm về ăn bát canh râu tôm mẹ nấu
Nhớ dĩa cá kho, rau muống xào nhà mình ăn những hôm trời mưa bão
Tự dưng bây giờ…sao nhớ quá mẹ ơi!
Lê Trà My
Vì thương là thương

Nhận xét