QUÁ KHỨ
Quá khứ này em chôn giấu trong tim
Những lý lẽ mà em từng chấp nhận
Những dằn vặt em đi qua thật chậm
Hóa tro tàn cho một thuở đôi mươi
Những lý lẽ mà em từng chấp nhận
Những dằn vặt em đi qua thật chậm
Hóa tro tàn cho một thuở đôi mươi
Thuở đôi mươi em thường rất hay cười
Bởi tia nắng hôn nhẹ lên tán lá
Bởi tươi thắm một cánh hoa phượng đỏ
Bởi quan tâm chợt nhớ gọi tên người
Bởi tia nắng hôn nhẹ lên tán lá
Bởi tươi thắm một cánh hoa phượng đỏ
Bởi quan tâm chợt nhớ gọi tên người
En cũng khóc khi mưa xuống ngang trời
Nghe bong bóng vỡ ra nhiều sự thật
Nhưng em vẫn tin vào một ngày nắng
Hiện cầu vồng bảy sắc tâm hồn xưa
Nghe bong bóng vỡ ra nhiều sự thật
Nhưng em vẫn tin vào một ngày nắng
Hiện cầu vồng bảy sắc tâm hồn xưa
Thềm hoa nắng em nghĩ về giấc mơ
Một bóng dáng trong tấm gương rất thật
Tự nói với trái tim mình non nớt
Vụn vỡ này chẳng thế hàn gắn đâu
Một bóng dáng trong tấm gương rất thật
Tự nói với trái tim mình non nớt
Vụn vỡ này chẳng thế hàn gắn đâu
Em để lại quá khứ ở phía sau
Không muốn sống một đời trong nuối tiếc
Anh đã xa... muộn phiền xin đốt hết
Để tro tàn bay mãi với người thương...
Không muốn sống một đời trong nuối tiếc
Anh đã xa... muộn phiền xin đốt hết
Để tro tàn bay mãi với người thương...
Hungphan
Nhận xét
Đăng nhận xét