Rồi đến một ngày phố cất bước ra đi...!

Rồi đến một ngày phố cất bước ra đi
Bỏ lại đằng sau ngọn gió lưng chừng dốc
Phố bỏ đi rồi ...
Giờ em thành đơn độc

Hát khúc ca buồn trong khoảng trống lặng thinh

Con đường kia chẳng hoa nắng lung linh
Chỉ nhợt nhạt ánh đèn màu xanh đỏ
Trái tim cuồng si cũng ngủ yên trên cỏ
Xác xơ gầy....

Ôm nuối tiếc ngày qua

Anh như con phố kia ! 
Anh cũng bỏ đi xa...
Để lại mình em chập chờn cơn mê -tỉnh
Bỏ hết mê say , hết dại khờ , toan tính
Gặm nhấm xuân thì trong lạnh lẽo cô đơn

Đêm dài thêm ! Mắt ngấn triệu giọt buồn
Câu thề chênh chao nên cuối ngày đổ vỡ
Miệng em cười mà lòng em nức nở
Đắng cay nhiều ! 

Liệu anh biết không anh ?
Cho em nhớ thêm dù nhớ cũng mong manh
Một chút thôi...

Rồi cho vào ký ức
Tình như mơ mà đời luôn là thực
Hai đường thẳng song song chẳng ....

Giao cắt bao giờ !
Cho em nhớ thêm chút nữa dù đó chỉ là...mơ...
----Phù Vân----

Nhận xét