Chỉ tiếc là không thể nào quên được

Chỉ tiếc là không thể nào quên được
Khi năm tháng như những trận gió càn
Mình là cỏ cây đứng giữa ngày bão nổi
Vẫn huyễn hoặc mình rằng rồi sẽ bình an
Ta đã thấy mưa về trên tàn lá
Dự cảm phong sương theo những lối mòn
Chỉ thấy tiếc thân rêu trên ghềnh đá
Đợi nghìn năm tàn mà thác lũ chưa tan

Sau tất cả, vẫn là không quên được
Giày xé tâm can vẫn nghẹn ức tột cùng
Đôi khi nghĩ thương cho mình phận khổ
Dẫu cố vẫy vùng cũng không đủ bao dung
Chỉ tiếc mình là cây trong ngày bão
Muốn lặng yên mà gió thổi chẳng ngừng
Trăm năm ấy vẫn vương buồn để khổ
Chỉ tiếc mình đừng vướng phải đa đoan
(P2T)

Nhận xét