RỒI CHÚNG TA SẼ GIÀ

RỒI CHÚNG TA SẼ GIÀ
Chúng ta đang còn trẻ
Thuở xuân xanh, mình có được những gì?
Một cuộc sống vội vàng nơi phố thị
Vạn nỗi âu lo nào cơm, áo, gạo, tiền
Hàng ngàn nỗi buồn từ những điều vô lí
Những tiếng thở dài nấp lại ở đằng sau
Là những cuộc tình chóng đến rồi tàn mau
Là dại khờ, là nỗi đau dằn xé
Là vấp va trước bao nhiêu ngã rẻ
Là ước được yên bình cùng ai đó, vậy thôi.

Rồi chúng ta sẽ già
Hãy thử nghĩ xem, khi ấy mình cần gì?
Một buổi chiều tà khi hoàng hôn xuống núi
Ngôi nhà đơn sơ giữa xóm nhỏ yên bình
Có tiếng chổi khua một góc vườn lá rụng
Có mâm cơm nhà thấm đượm một chuyện tình
Và mỗi sáng thức dậy lúc bình minh
Bên ấm trà thơm, đôi nhân tình “cũ kĩ”
Chẳng có muộn phiền, chẳng bận lòng suy nghĩ
Ta kể nhau nghe những sóng gió đã từng.
Rồi chúng ta sẽ già
Những lắng lo bây giờ có còn đến mai sau?

Nhận xét