TUỔI HAI MƯƠI
Tháng năm về như cơn lũ
Đậu trên một mái tóc thề
Mạ non bây giờ lúa trổ
Sắp vàng rồi, cả miền quê
Sao em một mình đứng đó ?
Người quen gặng hỏi mấy lần
Người ta thương mùa lúa mạ
Đã in hằn, một dấu chân
Em quay lại nhìn ngơ ngác
Đằng sau cò trắng buốt đồng
Bên kia lúa mùa trĩu hạt
Sắp gặt rồi, anh biết không ?
Miền quê đang mùa gió chướng
Người ta lại bảo gió nồm
Em xòe bàn tay ra đếm
Tháng giêng còn, chỉ một hôm
Tháng giêng đưa tình thiếu nữ
Qua mùa gió trở thênh thang
Màu xanh non từng gốc mạ
Lẽ vì sao lại phải tàn
Người xưa đâu rồi ấy nhỉ ?
Đồng chiêm lúa đã chín rồi
Mình em qua vùng kỉ niệm
Buộc lại mình, tuổi hai mươi
Cỏ
Nhận xét
Đăng nhận xét