Anh không biết đâu...!
Thành phố này chật chội
Đến nỗi
Chỉ thở thôi em cũng thấy đau lòng.
Thành phố này chật chội
Đến nỗi
Chỉ thở thôi em cũng thấy đau lòng.
Những con đường đi đã mỏi chân
Không đủ sức níu em ở lại
Đàn bồ câu rúc mình trên gác mái
Giá em có thể bay đi như chúng nó anh à.
Không đủ sức níu em ở lại
Đàn bồ câu rúc mình trên gác mái
Giá em có thể bay đi như chúng nó anh à.
Giá có thể bỏ đi thật là xa
Dù có đôi lúc ốm đau không một người chăm sóc
Những đêm khuya mướt mình trong nước mắt
Nhưng mà ngày mai em sẽ lớn, một mình.
Dù có đôi lúc ốm đau không một người chăm sóc
Những đêm khuya mướt mình trong nước mắt
Nhưng mà ngày mai em sẽ lớn, một mình.
Giá mà được chọn chốn mình sinh
À mà thôi, em không là đứa trẻ
Chỉ là đôi khi yếu lòng nên thế
Lại than trách và ước ao được lật ngược ván cờ.
Đôi lúc nghĩ mình sẽ bỏ những niềm mơ
Sống buông xuôi trong cái nhìn số phận
Nhưng mà khát khao chẳng nhiều như nước mắt
Em bỗng sợ buông xuôi rồi có lúc muốn quay đầu.
Giá có thể ở tạm một nơi đâu
Cho đến khi thấy mình đủ lớn
Cho đến khi thấy con đường muốn chọn
Không cần phải phân vân hay ngại tiếng người đời.
...
_ Cà Phê _
Nhận xét
Đăng nhận xét