Anh vẫn thích kể về những nỗi buồn

Anh vẫn thích kể về những nỗi buồn
Như muốn minh chứng rằng mình không ổn
Ngôi sao đêm lung linh từ tốn
Em cười hiền, bâng khuâng nhưng vô tâm.
Có những dịu dàng chưa hẳn là cảm thông
Có những lắng nghe không còn là thương nữa
Có những tình yêu như đốm tàn ánh lửa
Lập lòe và vội tan...

Anh vẫn kể về những khoảng thời gian...
Mà vốn dĩ từng ngọt ngào hơn thế
Anh kể bằng tất cả những đam mê tuổi trẻ
Bằng những nỗi niềm hối tiếc muốn quên đi
Em ngồi lặng im không nói được điều gì
Một ngôi sao rớt phá tan bầu lặng lẽ
Em không biết nên làm gì ngoài thế
Khi chúng mình ngang qua nhau, đã lâu...
Có những quan tâm không thể giống ngày đầu
Nên lặng lẽ là điều em thực muốn
Đâu thể cao thượng bước qua trăm sầu muộn
Để trở về làm bè bạn như xưa...
Nỗi buồn của anh như những chuyến mưa
Và em biết sẽ có ngày dừng lại
Sẽ có người tin anh hơn những điều mãi mãi
Sẽ có người thương anh như dung dị cuộc đời
(Vì chúng mình là ngày tháng đã phai phôi
Nên hãy để em dịu dàng trong lặng lẽ...)

Thoa Pyo

Nhận xét