CHỈ CÓ TRONG MƠ MÌNH MỚI ĐƯỢC LÀ MÌNH CỦA NHỮNG NĂM THÁNG ẤY

CHỈ CÓ TRONG MƠ MÌNH MỚI ĐƯỢC LÀ MÌNH CỦA NHỮNG NĂM THÁNG ẤY
Chỉ trong giấc mơ mình mới gặp được người mình đã từng rất thương
Có đôi khi muốn vô tình gặp lại
Để xem tháng năm đã làm người đổi thay đến thế nào
Để xem ánh mắt người có chút gì đó của ngày xưa còn sót lại
có còn thân thương?
Có giây phút nào đó giữa đêm đen
Mình bỗng nhớ đến những ngọt ngào, khi bên cạnh là ly cà phê chát đắng
Bỗng nhớ đến ngày xưa mình chẳng cho mình một phút giây nào tĩnh lặng
Để thấu cho tận tường về những bước chân dại khờ,
Cứ bước hoài chẳng cần biết là về đâu.

Thế mà mình đã hạnh phúc như chẳng còn điều gì khiến mình có thể vui hơn
Chỉ một cái gật đầu,
Một cái chạm môi,
Cũng khiến mình say mê đến quên cả ngày dài tháng rộng
Mình đâu biết đó là điều dại khờ, nông nổi
Chỉ biết mình yêu, mình được yêu,
thế là đủ rồi.
Khờ dại đến thế nào cũng đến lúc mình phải nhận ra
Chẳng có chuyện tình nào hệt như những chuyện tình trong truyện cổ tích
Chỉ là ai cũng có một thời ngây ngô mà đến bây giờ nghĩ lại,
thật chẳng thể là mình!
Nhưng đó là thương, là yêu, là đau đến kiệt cùng
Là chỉ có trong mơ mình mới được là mình của những năm tháng ấy

-Tâm Di -

Nhận xét