CÓ AI LỚN LÊN CHƯA TỪNG BIẾT TỦI HỜN
Hình như ngày xưa khóc cũng là vui
Bởi biết trước sẽ được người lớn dỗ
Được xoa nhẹ đầu, được nghe lời à ộ
“Nín ngoan nào, thương bé nhất trần gian”.
Bởi biết trước sẽ được người lớn dỗ
Được xoa nhẹ đầu, được nghe lời à ộ
“Nín ngoan nào, thương bé nhất trần gian”.
Tháng năm trôi, ngày xưa ấy xa ngàn
Thấy nụ cười bỗng như làn khói mỏng
Hiển hiện đó, rồi tan trong vô vọng
Tuổi mộng ban đầu, có níu mãi được đâu.
Thấy nụ cười bỗng như làn khói mỏng
Hiển hiện đó, rồi tan trong vô vọng
Tuổi mộng ban đầu, có níu mãi được đâu.
Ai rồi cũng đi về, những tháng ngày sau
Cũng biết giả vờ cười, để người người khỏi trách
Biết giấu nước mắt rơi trước gian nan, thử thách
Để lại vùi mình trong chăn khóc, không nguôi.
Ai rồi cũng giả vờ tìm thấy niềm vui
Để lấp nỗi buồn trong ngày dài tháng rộng
Để tự huyễn hoặc rằng mình đang sống
Rất an yên và quá đỗi ngọt ngào.
Ai rồi cũng biết nhoẻn cười, nhẹ nói chẳng sao
Dẫu thật tâm chưa lúc nào thấy ổn
Không tìm thấy người dang tay, chờ đón
Nên tự ru mình trong khốn đốn, cô đơn.
Có ai lớn lên chưa từng biết tủi hờn
Chưa từng có hơn đôi lần rơi nước mắt
Chưa từng tự mình nắm đôi tay thật chặt
Góp nhặt niềm vui…
Mong ngóng ngọt bùi…
Lê Hồng Mận
Nhận xét
Đăng nhận xét