Có đôi lúc con tim mình khờ dại

Có đôi lúc con tim mình khờ dại
Vẫn đa mang những đau đớn vô cùng
Dù cố gắng chữa lành cho tất cả
Thế nhưng mà lòng chẳng đủ bao dung
Có đôi lúc con tim mình tuyệt vọng
Với bao nhiêu khoảng trống phải lấp đầy
Thèm nằm xuống chôn vùi trong mưa lạnh
Khóc âm thầm ngàn giọt lệ đắng cay

Có đôi lúc con tim mình mạnh mẽ
Giữa đêm đen và bão tố gầm gào
Tự thắp sáng niềm tin vào lặng lẽ
Phía chân trời nhỏ bé một vì sao

Có đôi lúc con tim mình mỏi mệt
Muốn quên đi rồi sống mặc kệ đời
Như là gió... là mây... là tia nắng
Dành hết từng năm tháng để rong chơi.


Hưng Nguyễn 

Nhận xét